"Không hổ danh là huyền thoại trong giới cảnh sát Tân Hà, cảnh sát Cố đã bị thương nhiều như vậy mà vẫn còn có thể chớp thời cơ bắn chết một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh, tôi thực sự không thể không khen thưởng cô!"Cố Dĩ Di không động đậy, hai tay đưa lên không trung, khẽ cười: "Vậy thì chủ tịch Từ sẽ khen thưởng như thế nào vậy? Tôi rất muốn nghe đó!"Từ Tinh Dịch cười nói: "Bây giờ tôi mà khen thưởng cô thì sợ rằng sẽ ăn một phát đạn của cảnh sát Cố mất, cho tôi nợ trước đi.""Nợ sao? Khi nào chủ tịch Từ định trả lại đây?"Trong bóng tối nụ cười của Từ Tinh Dịch trở nên kỳ quái hơn: "Đợi cảnh sát Cố tổ chức lễ truy điệu đã!"Đôi mắt Cố Dĩ Di chìm xuống, nhưng cô vẫn dửng dưng nói: "Chủ tịch Cố sẽ giết tôi sao? Tôi nghĩ là sẽ không đâu.
Nếu như anh giết tôi thì lúc này đã không nói nhảm với tôi rồi, lúc nãy chỉ cần bắn thẳng từ phía sau là được rồi, tại sao phải đợi đến bây giờ chứ?""Để tôi nghĩ xem, có lẽ là chủ tịch Từ không thể giết tôi được, dù sao nếu giết tôi, thì hôm nay anh chắc chắn cũng không thể chạy thoát khỏi vòng bao vây của cảnh sát được.
Có thể là lúc này anh có thể bắn tôi trong tích tắc nhưng một giây sau anh đã bị bắn thành cái sàng luôn đó! Chủ tịch Từ, tôi nói có đúng không đây?"Khuôn mặt Từ Tinh Dịch trầm xuống, hắn ta nắm chặt khẩu súng trong tay, nhằm thẳng vào đầu của Cố Dĩ Di nhưng trong lòng hắn ta cũng hiểu rõ rằng Cố Dĩ Di nói đúng, bây giờ hắn ta không thể giết cô! Cô là quân bài cuối cùng của hắn!Cố Dĩ Di cười nhẹ, ánh mắt kiên quyết và nhẫn nhịn, từng vết thương trên người đều kêu đau khiến toàn thân cô run lên.
Cô không ngừng tự nhủ mình phải cố gắng lên, cô không thể chết ở đây....Màn đêm đen kịt bên ngoài đột nhiên được chiếu sáng lên, Từ Tinh Dịch giật mình, chưa kịp suy nghĩ gì đã cúi xuống kéo lấy Cố Dĩ Di, một tay đẩy cô ra, tay còn lại cầm khẩu súng vẫn đang nhằm thẳng vào thái dương của cô.Cố Dĩ Di lảo đảo bước hai bước, đau đớn hít một hơi thật sâu, yếu ớt oán giận: "Chủ tịch Từ, nhẹ tay một chút, nếu bây giờ anh đẩy chết tôi rồi thì sẽ không còn con tin nữa đâu?"Đúng lúc này, cửa phòng triển lãm nổ tung một tiếng rồi bị mở ra, một vài người đặc vụ cao lớn xông vào, nhưng sau khi nhìn thấy tình cảnh trước mặt, bọn họ đành phải dừng lại, từng bước lui lại phía sân giữa."Dĩ Di!" Yến Quy đang mặc áo chống đạn, khi nhìn thấy Từ Tinh Dịch đẩy Cố Dĩ Di ra, nàng không thể kiềm chế được mà lao về phía trước vài bước, nhưng liền bị Nhậm Du Nhiên kéo lại.Nghe thấy giọng nói của nàng, Cố Dĩ Di đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang, khoảnh khắc hai mắt chạm nhau trong không trung, những suy nghĩ và lo lắng cả ngày nay lập tức hòa vào nhau, không thể tách rời.Khẩu súng của Từ Tinh Dịch đã chạm vào thái dương của Cố Dĩ Di, dù bị bao vây bốn phía là cảnh sát nhưng không thể thấy được sự hoảng sợ của hắn ta, ngược lại hắn ta hưng phấn nhìn xung quanh rồi cuối cùng ánh mắt nhằm vào Yến Quy, người đang ở ngoài vòng bảo vệ của một số cảnh sát đặc nhiệm.Từ Tinh Dịch ngẩng đầu lên và hét lớn: "C! Ra đây ôn lại chuyện cũ với tôi nào!"Những người cảnh sát ở xung quanh hơi bồn chồn, C? C là ai? Từ Tinh Dịch đang gọi ai?Từ Tinh Dịch thấy Yến Quy không động đậy, lại cười nói: "Sao nào? Bạn cũ gặp mặt, cô không thể ra gặp mặt sao?" Nói rồi hắn ta lại dí súng vào thái dương của Cố Dĩ Di: "Đã nhìn thấy người yêu, vị hôn thể của cô đã thành bộ dạng như thế nào chưa, cô không đau lòng sao?"Trái tim nàng đều đã tan nát rồi!Yến Quy hất tay Nhậm Du Nhiên ra, sải bước đi tới, cảnh sát đặt nhiệm ở hai bên nhường đường cho nàng."Chị Ngôn!" Nhậm Du Nhiên không thể giữ được nàng, vì vậy cô ấy đi theo nàng về phía trước.Khi đi tới trước mặt Từ Tinh Dịch, ánh mắt Yến Quy dừng lại ở trên người của Cố Dĩ Di đầu tiên, nhìn thấy máu trên mặt cô và máu chảy từ bụng cô ra, khóe mắt nàng giật giật vài cái.Cố Dĩ Di thấy rõ vẻ mặt u ám của nàng, đột nhiên mỉm cười dịu dàng với nàng, đôi mắt đào hoa của cô cong lên, thậm chí cô còn chớp chớp một cách tinh quái.Biết cô đang cố ý trấn an bản thân, Yến Quy quay mặt nhìn Từ Tinh Dịch: "Tôi tới rồi đây, anh muốn nói cái gì?""Chậc." Từ Tinh Dịch nhìn nàng nói: "Đã hơn hai năm không gặp rồi, cô đối với bạn cũ lạnh nhạt như vậy sao?"Yến Quy nói: "Tôi không nhớ là đã có một người bạn như anh."Trên mặt nàng không có quá nhiều cảm xúc dư thừa, nhưng Từ Tinh Dịch lại nhìn thấy sự thù hận sâu sắc trong ánh mắt nhìn mình của nàng.
Biết rằng video của hắn ta đã đả kích nàng, Từ Tinh Dịch cảm thấy rất vui sướng, ánh mắt hắn ta dừng lại ở Nhậm Du Nhiên ở bên cạnh Yến Quy rồi đột nhiên cười phá lên."Đội trưởng Nhậm, tôi đã mong chờ rất lâu rồi!"Thấy hắn ta đột nhiên nói chuyện với mình, sắc mặt Nhậm Du Nhiên trầm xuống, cô ấy lạnh lùng nói: "Chủ tịch Từ là một người thông mình, bây giờ anh đã bị bao vây rồi, bất luận như thế nào thì cũng không thể chạy thoát được đâu! Vì vậy, tôi khuyên anh không nên có bất kỳ sự phản kháng nào cả, đến nước này rồi, hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, chắc là chủ tịch Từ hiểu?"Từ Tinh Dịch nhìn cô ấy, đột nhiên bật cười, như thể vừa mới nghe thấy một câu chuyện cười vậy, cười đến rơi nước mắt luôn rồi.
Khẩu súng trên tay hắn ta nhắm thẳng vài thái dương của Cố Dĩ Di, hắn ta khiêu khích Nhậm Du Nhiên: "Đội trưởng Nhậm! Tôi không thể trốn thoát được? Vậy thì đồng đội của cô có thể chạt thoát sao? Hôm nay cô muốn mạng sống của tôi cũng đơn giản thôi, tôi chắc chắn không thể trốn thoát được, nhưng cô có thể nhìn cô ta chết không?"Vừa nói, hắn ta vừa dùng ngón tay để mở chốt an toàn của khẩu súng.Yến Quy lập tức mở to mắt và lo lắng tiến lên một bước."Đừng nhúc nhích!" Từ Tinh Dịch trừng mắt cảnh cáo nàng.Hắn nhìn vẻ mặt đau khổ và căng thẳng của Yến Quy sau đó nhìn Nhậm Du Nhiên, mỉm cười nói: "Đội trưởng Nhậm, trước đây tôi đã tặng bạn gái của cô một món quà lớn rồi, nó thế nào? Có thích không?"Khuôn mặt của Nhậm Du Nhiên lập tức trở nên ảm đạm hơn."Haha." Từ Tinh Dịch cười vui vẻ: "Điều mình không thích thì đừng làm cho người khác, cô cảm thấy thương yêu người bạn gái của cô, vậy lúc uy hiếp tôi, tại sao lại không nghĩ đến cảm xúc của cảnh sát Sở chứ?""Anh!"Yến Quy nắm lấy tay của Nhậm Du Nhiên, thì thầm nói: "Đừng để bị hắn ta khiêu khích."Yến Quy nhìn Từ Tinh Dịch bình tĩnh nhất có thể hỏi: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?""Tôi muốn để các cô trải nghiệm những gì tôi cảm thấy." Từ Tinh Dịch lạnh lùng nói: "Để cho các cô những người không thể tìm ra sự thật, có một trải nghiệm cảm giác người yêu chết trước mặt các cô! Để các cô cùng nếm trải cảm giác gia đình bị hủy hoại là như thế nào!"Yến Quy biết, vụ án hai mươi năm trước chính là sự cố chấp của Từ Tinh Dịch, trong lòng hắn ta luôn có rào cản này, bất luận như thế nào thì hắn cũng không thể vượt qua được.Nhưng đây cũng là điểm yếu trong tình cảm của hắn ta, là một điểm đột phá."Hai mươi năm trước chúng tôi đều chưa phải là cảnh sát." Yến Quy nhìn hắn ta, nói: "Từ Tinh Dịch, hồi đó chúng tôi không liên quan đến việc phá hỏng vụ án bắt cóc, nhưng bây giờ, chúng tôi đã tìm được ra sự thật cùng với manh mối còn lưu lại từ năm đó rồi, mấy ngày nữa tôi có thể sắp xếp lại hồ sơ vụ án và báo cáo lên cấp trên, lúc đó tôi sẽ trả lời cho anh....""Cô trả lại cho tôi cái gì!" Từ Tinh Dịch trừng mắt nhìn nàng: "Sự thật? Tôi đã sớm biết rồi! Hung thủ thực sự Du Trấn Viễn cũng đã chết rồi, tôi đã cho nổ tung con gái hắn để trả thù rồi! Bây giờ cô nói với tôi rằng đã tìm ra chân tướng thì còn có ích gì không? Cho đến khi cha tôi mất, cũng vẫn chưa nhìn thấy sự thực được công bố!""Ông ấy bị bệnh ung thu hành hạ suốt mười năm liền! Thực sự là ông ấy không thể chịu đựng được nữa rồi! Chỉ mong trước khi chết có thể nhìn thấy hung thủ thực sự bị bắt, ông ấy mới cố gắng sống tiếp, dùng toàn bộ sống thêm được ngày nào hay ngày đó! Mỗi lần nhìn thấy ông ấy nằm ở trên giường rên rỉ đau đớn, tôi lại nghĩ, tại sao không dừng lại máy thở của ông ấy, để ông ấy có thể thoải mái một chút!"Cuối cùng cảm xúc của Từ Tinh Dịch bắt đầu kích động lên, hai mắt hắn ta đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào Yến Quy: "Nhưng tôi không thể làm được!"Vụ án của hai mươi năm trước đã hủy hoại gia đình và cuộc đời của hắn ta.Từ Tinh Dịch kích động, tay cầm súng bắt đầu run rẩy, lúc này tuy cực kỳ nguy hiểm nhưng cũng tương đối dễ để lộ điểm yếu, các cảnh sát đặc nhiên phía sau Yến Quy đã giơ súng lên.Từ Tinh Dịch nhìn thấy nguy hiểm, vẻ mặt lập tức ảm đạm: "Bây giờ tôi không thể nói nhảm với các cô nữa, các cô có muốn cô ta sống không? Tôi sẽ không để các cô đạt được ý nguyện được!" Tay giữ Cố Dĩ Di đột nhiên tăng lực, tần suất Cố Dĩ Di thở khò khè tăng lên đáng kể.Cố Dĩ Di nhìn Yến Quy, rồi lại nhìn những cảnh sát đặc nhiệm phía sau lưng nàng, tất cả đều là cấp dưới của cô, tất cả đều là anh em mà cô từng dẫn dắt."Từ Tinh Dịch!" Yến Quy nhìn thấy Từ Tinh Dịch đưa Cố Dĩ Di lùi lại một bước lo lắng nói: "Anh thả cô ấy ra! Tôi, chúng tôi có thể cân nhắc...""Yến Quy!" Cố Dĩ Di đột nhiên ngắt lời nàng.Yến Quy đột ngột dừng lại, toát mồ hôi lạnh.
Với nhận thức mẫn cảm, nàng nhận ra bản thân vừa mới muốn nói gì, hàm răng run lên, cắn chặt môi.Cố Dĩ Di nhìn nàng, đôi mắt sắc bén của cô chuyển sang dịu dàng nói: "Ngoan nào."Từ Tinh Dịch chế nhạo và kéo Cố Dĩ Di lùi lại một bước: "Các cô không thể tha cho tôi được! Vậy nếu như tôi chết thì cũng không thể chết một mình được! Hôm nay tôi chết ở đây thì tôi cũng tiện đưa người yêu của cô đi cùng, Sở Ngôn, vậy thì tôi cũng có lời rồi!"Gia đình hắn ta tan nát, hắn sống sót cho tới bây giờ, người cần giết cũng giết rồi, người cần báo thù cũng báo thù rồi, yêu đương thì cũng đã từng yêu qua rồi, hôm nay nếu như có chết thì cũng không sao cả, có thể đưa Cố Dĩ Di chết cùng, có thể để Sở Ngôn sống không bằng chết, hắn cảm thấy bản thân đã kiếm được lời rồi.Những người như họ đã sớm không còn quan tâm đến sinh tử rồi.Từ Tinh Dịch dẫn Cố Dĩ Di trở lại cửa lớn, Yến Quy bước về phía trước hai bước: "Từ....""Bùm!"Một tiếng nổ lớn truyền đến trong tích tắc, mặt đất biệt thự rung chuyển một hồi, trong phòng triển lãm vang lên một tiếng nổ chói tai, ngọn lửa trong nháy mắt bốc lên."Dĩ Di!" Yến Quy dường như phản ứng theo bản năng khi vụ nổ xảy ra, nàng nhảy về phía trước và sải bước vào trong phòng triển lãm đang phát nổ."Chị Ngôn!" Căn biệt thự rung chuyển dữ dội vài lần vì vụ nổ trong phòng triển lãm, mặt đất dưới chân Nhậm Du Nhiên rung lên, cô ấy đứng không vững và suýt nữa thì ngã xuống đất."Con mẹ nó! Xảy ra chuyện gì thế?""Gọi đội cứu hỏa tới đây! Gọi đội cứu hỏa tới!"Trong phòng triển lãm, vụ nổ gây ra ngọn lửa dữ dội, Cố Dĩ Di bị vụ nổ văng ra ngoài, yếu ớt nằm trên mặt đất.
Vào thời điểm vụ nổ xảy ra, cô bị Từ Tinh Dịch bắt làm con tin, nhưng sau khi vụ nổ xảy ra, cô và Từ Tinh Dịch là người ở gần nguồn nổ nhất, cả hai đều bị văng đi, cô không biết lúc này Từ Tinh Dịch đang ở đâu, và liệu rằng cô đã chết hay chưa nữa.Cố Dĩ Di cố gắng đứng dậy, nhưng cô phát hiện mình thực sự không còn sức lực nữa, xung quanh toàn là lửa, nhiệt độ thiêu đốt càng làm cho vết thương của cô đau đớn hơn.Chết tiệt, hôm nay chẳng lẽ phải treo ở đây sao....!Cố Dĩ Di bất lực nghĩ, làn khói dày đặc khiến cô ho dữ dội.Đúng lúc cô định bỏ cuộc thì hơi thở quen thuộc đột nhiên tiến lại và ấm áp ôm cô vào lòng, Cố Dĩ Di mở to mắt, cô sững sờ trong vòng tay hồi lâu rồi mới có thể phản ứng lại được."Yến Quy?"Yến Quy gật đâu, ôm chặt cô không buông: "Là chị đây! Dĩ Di, là chị đây! Chị tới rồi!"Cố Dĩ Di nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của nàng, cảm nhận được vòng tay thật chặt của nàng, trái tim cô thực sự đã bình tĩnh trở lại trong lửa giận đang hoành hành, cô từ từ nâng cánh tay lên ôm lấy thân thể gầy yếu của Yến Quy, dựa mặt vào vai cô, quyến luyến cọ vào.Sau đó, cô thì thào nói: "Trên người em toàn là máu thôi, lát nữa sẽ cọ hết vào người chị đó."Yến Quy ôm chặt cô hơn, như muốn tan vào trong cơ thể cô vậy chỉ sợ rằng nàng buông ra một chút thì cô sẽ biến mất khỏi vòng tay của nàng vậy."Đồ ngốc....!Tại sao chị....!Tại sao chị lại có thể ở đây?" Cố Dĩ Di ôm chặt lấy Yến Quy..