Nhậm Du Nhiên đứng ở cửa phòng họp nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Yến Quy, cô ấy không biết tại lại luôn có cảm giác dường như đã gặp qua nàng ở đâu rồi.
Cô ấy chắc chắn không biết Yến Quy, hôm nay nhất định là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng tại sao mỗi lần nhìn thấy bóng lưng của nàng, cô ấy đều cảm thấy rất quen thuộc? Câu hỏi này khiến cho Nhậm Du Nhiên cảm thấy kỳ lạ, cô ấy cũng có chút phòng bị.
Không trách cô ấy đa nghi, khi Tần cục trưởng nói với cô ấy rằng phía tỉnh đã cử một tiến sĩ đến đội điều tra kỹ thuât, cô ấy đã điều tra qua rồi, kết quả khiến cô ấy rất ngạc nhiên, hồ sơ của Yến Quy quá sạch, sạch đến mức không thích hợp.
Một chuyên gia ưu tú 32 tuổi trong ngành, người đã có thể vượt qua bộ phận điều tra kỹ thuật và pháp y của văn phòng thành phố với tư cách là trưởng phòng pháp y lại không có bất kỳ ghi chép gì, nhưng cho dù có tìm hiểu thế nào thì nàng vẫn không bất kỳ chuyện quá khứ nào.
Một người không có quá khứ, Nhậm Du Nhiên đã ở trong cảnh sát nhiều năm nên rất nhạy cảm, đối với người này cô ấy rất tò mò và cảnh giác.
Cố Dĩ Di đứng bên cạnh Nhậm Du Nhiên, nhìn chằm chằm bóng lưng của Yến Quy một lúc, sau đó cười nói: "Cậu có hứng thú với người mới này sao?"
Nhậm Du Nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn cô một cái rồi nói: "Cậu không có hứng thú sao? Ban nãy ở trong cuộc họp còn hẹn cô ấy tan ca đi uống rượu mà?"
Cố Dĩ Di bật cười, cũng không giấu giếm gì: "Đúng là tôi có hứng thú với cô ấy, mặc dù là một con ma ốm nhưng nhìn vừa cao vừa gầy vừa đẹp nữa, là mẫu người lí tưởng của tôi."
Nhậm Du Nhiên cau mày, nhìn sâu vào mắt Cố Dĩ Di, hỏi: "Cậu nghiêm túc hả?"
Cố Dĩ Di còn cười lớn hơn, buông một câu không rõ ràng: "Cậu đoán đi." Sau đó quay gót đi vào trong phòng làm việc của đội mật vụ.
Cố Dĩ Di đúng là rất xinh đẹp, nhưng lại quá kiêu ngạo và khó gần.
Vào một buổi sáng sớm có một đồng nghiệp nam không biết đã bị mê hoặc bởi sắc đẹp của cô, người đồng nghiệp nam đó đã ôm theo một bó hoa hồng đến nhưng cuối cùng anh ta phải bỏ chạy với gương mặt sưng vù.
Bông hoa của cục công an không đơn thuần chỉ là một đóa hoa hồng, Cố Dĩ Di giống như đang ở trong một cuộc thi võ, tất cả những người không đánh bại được cô cô đều không muốn dùng, tuy nhiên cô đã ở văn phòng thành phố được tám năm rồi, chưa có ai có thể đánh bại cô ấy, dần dần
sự tích của cô đều được truyền đi, không ai dám thử nữa.
Mọi người đều không thể tưởng tượng ra được bộ dạng của Cố Dĩ Di khi yêu đương sẽ như thế nào, kể cả bản thân cô, ngoại trừ người bạn gái thân thiết cũng là đồng đội của cô - Nhậm Du Nhiên.
Nhậm Du Nhiên sững sờ một chút trước khi quay lại văn phòng đội trưởng, cô ấy ngồi sau bàn làm việc, mở một ngăn kéo có khóa ra và lấy một bức ảnh được bảo quản cẩn thận.
Đây là ảnh chụp nhóm ba người, trong ảnh là cô ấy và Cố Dĩ Di đang đứng hai bên một người phụ nữ cao, người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc dài đến thắt lưng như một thác nước, dù chỉ là ở trong ảnh nhưng vẫn khó có thể che giấu được vẻ uy nghiêm của cô ấy.
Trong ảnh, Cố Dĩ Di nắm tay người phụ nữ một cách trìu mến, có thể thấy cô rất phụ thuộc vào người phụ nữ này.
Nhậm Du Nhiên lật ngược bức ảnh lại, tên của ba người và ngày chụp ảnh được viết ở mặt sau của bức ảnh.
Bức ảnh này được chụp cách đây hơn hai năm, vào tháng mười một năm hai không mười bảy, tên người phụ nữ ở giữa chính là Sở Ngôn.
Nhậm Du Nhiên nắm chặt bức ảnh, nhìn thấy cái tên Sở Ngôn khiến cô ấy cảm thấy trái tim mình như bị vô số sợi chỉ mỏng xuyên qua vậy, lại càng nắm chặt tay hơn, đau đớn tột cùng.
Khi đó, Sở Ngôn 29 tuổi, hoạt động bí mật trong câu lạc bộ K được bốn năm, với mật danh là Chỉ Diên.
Nhậm Du Nhiên 26 tuổi là người liên lạc với Sở Ngôn.
Còn Cố Dĩ Di 27 tuổi là bạn gái bốn năm của Sở Ngôn.
Nhậm Du Nhiên nhớ rằng đây là lần cuối cùng họ gặp nhau, lần gặp mặt đó cô ấy và Sở Ngôn đã xác định chi tiết hành động của họ vào hai tháng sau đó.
Khi đó, cả hai đều tin rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn trong hai tháng sau, họ khao khát hạnh phúc khi mọi chuyện kết thúc, Sở Ngôn cũng đã cầu hôn với Cố Dĩ Di, ước định là sau khi kết thúc hành động ngầm, trở về văn phòng thành phố sẽ kết hôn ngay sau khi phục chức.
Mọi thứ đẹp đẽ và đầy hi vọng là vậy, nhưng không ai nghĩ rằng đó lại là lần cuối cùng họ gặp nhau.
Hai tháng sau, cuộc hành quân diễn ra theo đúng kế hoạch nhưng mọi thứ diễn ra ngoài dự đoán của họ, có một vụ nổ lớn trên Long Island và thủ lĩnh của K người được cho là sẽ bị bắt ở Long Island hoàn toàn không có mặt trên đảo đó.
Vụ nổ kinh thiên động địa đó biến Long Island thành đống đổ nát, tất cả cảnh sát đến đảo thực hiện kế hoạch truy bắt đều bị giết.
Nhậm Du Nhiên dường như sợ hãi tột độ, sẽ không bao giờ gặp lại Sở Ngôn nữa, Chỉ Diên là một con diều bị đứt dây, không biết đã rơi ở góc nào trên đảo rồi.
Nằm vùng bốn năm thậm chí còn bị mất danh hiệu liệt sĩ, Sở Ngôn trở thành kẻ phản bội đồng đội, Nhậm Du Nhiên có giải thích như thế nào cũng vô ích.
Chiến dịch 109 ở Long Island là một kế hoạch tuyệt mật, ngoài người liên lạc Nhậm Du Nhiên, duy chỉ có một số lãnh đạo chính quyền và Chỉ Diên người ở trong trại địch kia nữa biết được thông tin chi tiết.
Hơn nữa, sau vụ nổ ở Long Island, chính quyền tỉnh nhận được một bản ghi âm từ Lão Quỷ ông chủ của câu lạc bộ K, trong bản ghi âm này chính Lão Quỷ đã nói rằng bọn họ lấy được thông tin tình báo từ Sở Ngôn.
Nhưng chỉ có đoạn ghi âm thì không tính là gì, Lão Quỷ còn gửi một đoạn tin nhắn nói chuyện với Sở Ngôn, từng chữ trong đó đều chứng minh lời nói của hắn ta là thật, cho dù không tin cũng vô dụng.
Sở Ngôn chết rồi, nhưng nàng không phải là anh hùng, cũng không thể trở thành liệt sĩ, nàng là một kẻ phản bội.
Nhậm Du Nhiên ngơ ngẩn cầm bức ảnh, cho đến khi điện thoại bàn đổ chuông.
Người nhận cuộc điện thoại này là nội tuyến, khi vừa nghe được một câu nói thì sắc mặt ta liền thay đổi.
"Đội trưởng Nhậm, khu biệt thự ven biển vừa phát hiện một vụ án giết người."
Nhậm Du Nhiên nhìn tấm bản đồ thành phố Tân Hải ở trên bàn làm việc, khu biệt thự ven biển nằm ở quận mới Tịnh Hải, là khu kinh tế ven biển mới do thành phố Tân Hải phát triển, những năm gần đây rất thịnh vượng.
"Có bao nhiêu người chết?" Nhậm Du Nhiên hỏi.
"Một người ạ."
Nhậm Du Nhiên khẽ cau mày, theo hoàn cảnh bình thường, vụ án mạng nên do văn phòng quận xử lý, chỉ có những vụ án lớn và khó xử lý mới báo cáo lên văn phòng thành phố.
"Cục Tịnh Hải nói như thế nào?"
"Đích thân đội trưởng Vương của đội điều tra hình sự Tinh Hải đã gọi điện thoại tới và nói rằng vụ án tương đối nghiêm trọng, anh ấy cần trực tiếp báo cáo với chị.
Anh ấy cũng nói rằng chị sẽ biết sau khi nhìn thấy hiện trường."
Nhậm Du Nhiên biết vụ án chắc chắn không đơn giản, cô ấy xua tan những suy nghĩ lung tung trong đầu, bình tĩnh nói:
"Thông báo cho đội mật vụ và kỹ thuật, đồng thời gọi đội 2 theo tôi đến hiện trường."
20 phút sau, vài chiếc xe cảnh sát có đèn cảnh báo lái vào khu biệt thư ven biển rồi dừng lại trước một biệt thự sang trọng.
Nhậm Du Nhiên nhảy ra khỏi chiếc xe dẫn đầu, Vương Hoài Lượng đội trưởng đội điều tra hình sự của chi nhánh Tinh Hải đến nói chuyện với cô ấy.
Anh ta đã sớm ra lệnh cho mọi người kéo dây treo lên, sau đó phân công lực lượng cảnh sát canh gác xung quanh ngôi biệt thự sang trọng, hiện trường được bao kín lại một con ruồi cũng không thể lọt vào được.
Nhậm Du Nhiên liếc nhìn các phóng viên truyền thông và quần chúng đang bị phong tỏa ở phía bên ngoài, hỏi: "Chưa có ai đi vào trong được đúng không?"
Vương Hoài Lượng biết cô ấy đang hỏi những phóng viên, vội vàng nói: "Đội trưởng Nhậm cứ yên tâm đi, khi chúng tôi đến đã canh chừng họ rồi, không có tin tức nào bị phát tán ra đâu."
Các cơ sở phân cục nhỏ đều không dễ dàng đối phó với phóng viên, dù sao các vụ giết người cơ bản đều do các cục phụ trách, truyền thông cũng coi bọn họ là điểm đột phá, mỗi khi có tin tức đều chạy tới quấy nhiễu, Vương Hoài Lượng đã gặp nhiều rắc rối.
Nhậm Du Nhiên gật đầu, cô ấy quay đầu nhìn Yến Quy và Giang Vọng mỗi người đều mang theo một hộp dụng cụ phục vụ cho việc điều tra, phía sau là một vài kỹ thuật viên điều tra, Cố Dĩ Di cùng với mấy người đội điều tra đặc biệt đang bàn giao công việc với đội cảnh sát hình sự ở phân cục.
"Đi thôi, đi vào xem xét trước đi." Nhậm Du Nhiên đi theo Vương Hoài Lượng vào trong biệt thự, Yến Quy và Giang Vọng cũng theo sát.
Căn biệt thự rất lớn, tổng cộng có ba tầng, hai tầng trên và một tầng ngầm, theo lời giới thiệu của Vương Hoài Lượng, hiện trường phát hiện vụ án là ở trong phòng làm việc ở tầng hai.
"Người chết tên là Thân Ngộ, nam, 40 tuổi, là một luật sư.
Thời điểm phát hiện vụ án là 9 giờ sáng hôm nay, trợ lý của Thân Ngộ là người đã tìm thấy thi thể khi đến nhà tìm ông ta." Khi Vương Hoài Lượng nói tới đây như có điều muốn nói nhưng không nói ra, dừng lại một lúc: " Thật thảm hại.
Trợ lý của ông ta là một người phụ nữ, vì vậy phát hiện hiện trường cô ấy đã vô cùng hoảng sợ."
Nhậm Du Nhiên đã nghe qua cái tên Thân Ngộ, cô ấy hơi giật mình, không ngờ người chết lại là ông ta.
Người này là một luật sư rất nổi tiếng trong ngành tư pháp, nổi danh là một luật sư lòng lang dạ sói.
Ông ta nhận án chỉ cần nhận tiền, có tiền thì dù là vụ án như thế nào ông ta cũng nhận, thủ đoạn vừa xấu xa vừa đen tối, mọi người đều không có thiện cảm với ông ta.
Mọi người lên tầng hai qua cầu thang xoắn ốc ở sảnh biệt thự, Nhậm Du Nhiên và Vương Hoài Lượng luôn đi trước, Yến Quy luôn đi theo sau, lặng lẽ nghe Vương Hoài Lượng nói về vụ án.
Sau khi đứng ở lối vào của phòng làm việc, cuối cùng họ cũng hiểu Vương Hoài Lượng đã "thảm" như thế nào.
Nhậm Du Nhiên đã quá quen với việc chứng khiến đủ kiểu giết người rồi nhưng lúc này cũng không khỏi cau mày.
Bên trong phòng làm việc có một vũng máu lớn trên mặt đất, người chết bị chia thành sáu phần, đầu, tay, chân và thân mình được đặt thành hình chữ thập.
Điều đáng sợ nhất là cái xác không mảnh vải che thân cũng không nằm trên mặt đất, cũng không phải chất đống một cách ngẫu nhiên mà thay vào đó nó được đóng đinh vào bức tường trắng khổng lồ bởi những chiếc đinh lớn hay một loại công cụ nào đó khác, máu chảy từ trên tường xuống và hòa vào với vũng máu ở dưới đất.
Vương Hoài Lượng chịu đựng cơn buồn nôn và nói: "Chúng tôi đã xem xét tình hình và quyết định báo cáo trực tiếp, trình độ giết người này thực sự quá dã man rồi."
Yến Quy tiến lên một bước, thản nhiên liếc nhìn hiện trường vụ án, nói với Giang Vọng: "Đeo bọc giày và đeo khẩu trang vào."
Sau khi Giang Vọng gật đầu, chân tay lanh lẹ đeo bảo hộ chỉnh tề, mang theo hòm điều tra bước vào hiện trường trước.
Yến Quy đứng ở lối vào phòng làm việc và nhìn xung quanh, ổ khóa cửa phòng làm việc còn nguyên vẹn, trên cửa và tay nắm cửa đều không có vết máu, bên ngoài phòng làm việc cũng không có vết máu nào, hung thủ đã chuẩn bị rất đầy đủ, người chết đã bị tách rời rồi đóng lên trên tường mà vẫn đảm bảo rằng không có vệt máu nào ở bên ngoài phòng làm việc.
Khoảng mười phút sau, Giang Vọng bước ra khỏi phòng làm việc và nói: "Có thể vào được rồi, tôi đã vạch ra các khu vực có thể để lại dấu vết chứng cứ, các cô chỉ cần tránh vạch trắng ra là được."
Khi đi từ bên ngoài hiện trường vụ án vào bên trong trung tâm vụ án có thể sẽ làm hỏng các bằng chứng có giá trị, nên để tránh điều này, người kiểm tra dấu vết thường khảo sát mặt bằng và dùng vạch trắng để phân tách khu vực có khả năng có bằng chứng, sau đó, bác sĩ pháp y sẽ tránh những khu vực này và đi vào bên trong để khám nghiệm sơ bộ cho tử thi.
"Đã chụp ảnh chưa?" Yến Quy hỏi.
Giang Vọng gật đầu.
Việc khám nghiệm tử thi và điều tra tại chỗ chưa bao giờ khiến Nhậm Du Nhiên phải lo lắng, cô ấy không vào hiện trường mà tiếp tục nghe Vương Hoài Lượng báo cáo những thông tin biết được ở lối vào của phòng làm việc.
Yến Quy mang bọc giày, găng tay và khẩu trang rồi gọi một bác sĩ pháp y trẻ tuổi khác đến và đưa anh ta vào hiện trường.
Họ tránh những dấu vết và khu chứng cứ do Giang Vọng vẽ và đi thẳng đến bức tường trắng nơi xác chết bị đóng đinh ở phía trong cùng của phòng làm việc, cô đứng dưới bức tường trắng và nhìn lên cái xác một lúc lâu không thực hiện bất kỳ hành động nào.
Cô không cử động, vị bác sĩ pháp y trẻ tuổi kia càng không dám cử động, mùi máu ở hiện trường nồng nặc đến mức kích thích dạ dày của anh ta, anh ta cố gắng lắm mới không nôn ra.
Rất lâu sau, một giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc truyền đến: "Cô đang nhìn cái gì vậy?".