Cảng Bắc Hải nằm ở khu vực biển phía bắc của thành phố Tân Hà, đây là một vịnh biển uốn lượn.
Xa hơn một chút về phía bắc là phạm vi quản lý của thành phố.
Bởi vì vị trí ở đây khá xa nên cũng chưa phát triển thành khu du lịch cũng như không phải là cảng thương mại, nhưng gì phong cảnh biển rất đẹp, lại yên tĩnh thoải mái nên ở đây có một số căn hộ và tiểu khu biệt thự ven biển.Địa điểm phát hiện vụ án là ở đối diện với biệt thự số 137 đường cảng Bắc Hải nơi mà Diêu Viễn và những người khác đang ngồi chồm hỗm ở đây, là một con đê chống lũ được xây dựng ở đây."Buổi tối lúc Diêu Viễn đưa người tới trong biệt thự đã tối đèn rồi, bọn họ vẫn luôn ngồi xổm ở gần đây, muốn đợi Bùi Hiến đến sau đó lấy lý do là người liên quan đến vụ án để đem hắn về cục thẩm vấn.
Đợi cả một buổi tối cũng không thấy người đến, hơn mười giờ rồi mà người cũng chưa đến.
một người anh em đã xuống xe đến bên bờ kè chống lũ để hút thuốc cho tỉnh ngủ, kết quả lại phát hiện ra thi thể của An Nguyệt." Nhậm Du Nhiên đưa Yến Quy vào trung tâm hiện trường.Vị trí trung tâm hiện trường nằm ở trên bờ kè kiểm soát lũ lụt, gió biển thổi rất mát mẻ, hiện trường đã được kéo dây cảnh giới lên rồi, các đèn pha chiếu sáng xung quanh thi thể.
Yến Quy mang theo hộp điều tra vào hiện trường, Giang Vọng đang lấy các dấu vết bằng chứng xung quanh thi thể, Lý Vân Trường đang chụp ảnh thi thể, thi thể của An Nguyệt nằm lõa lồ ở trên bờ kè kiểm soát lũ.Yến Quy đi tới, hỏi Lý Vân Trường: "Đã xem qua bề mặt thi thể chưa?"Lý Vân Trường dừng động tác, bật đèn pin soi vào thi thể nói: "Đã xem qua rồi, cơ thể người chết trần truồng, trên người khô ráo.
Phán đoán sơ bộ nguyên nhân tử vong ban đầu là ngạt khí cơ học, có dấu vân tay rõ ràng trên cổ thi thể, có lẽ là dấu vết bóp cổ."Yến Quy ngồi xổm xuống hoạt động cổ của thi thể, nhìn rõ dấu vết trên đó, gật đầu tán thành: "Tốt."Lý Vân Trường đã theo Yến Quy học được ba tháng rồi, mối lần được nàng khen ngợi và công nhận cậu đều rất vui vẻ đồng thời càng thêm sự tự tin.Yến Quy mượn ánh đèn nhìn toàn bộ thi thể, ánh mắt nàng sáng lên, ánh mắt nhìn dán vào bụng thi thể của An Nguyệt.Bụng hơi nhô lên, mang thai sao? Không đúng, trước đấy nàng đã gặp qua vợ chồng Cốc Ngọc Thụ rồi, lúc đó An Nguyệt không có dấu hiệu gì là mang thai cả, không thể nào mới có một hai tuần ngắn ngủi như vậy mà bụng lại đột nhiện lộ ra vẻ mang thai rõ như vậy.Đó là......Yến Quy không dùng tay chạm vào, mà tập trùng dùng ánh đèn pin chiều vào phần bụng hơi nhô lên của An Nguyệt, cúi người nhìn kỹ hơn.
Khoảng cách ngày càng gần, cuối cùng Yến Quy cũng nhìn thấy vết khâu trên bụng của An Nguyệt, cuối cùng bên tai cô nghe thấy tiếng gió biển thổi và tiếng sóng biển phảng phất vào.Tí tách, tí tách, tí tách.Vẻ mặt Yến Quy thay đổi, nàng phản ứng nhanh chóng, vươn tay túm lấy Lý Vân Trường: "Đừng đụng vào!"Nhưng trong tích tắc, Lý Vân Trường đã đưa tay chạm vào phần bụng của thi thể An Nguyệt rồi, tiếng đồng hồ tích tắc đột nhiên dừng lại.Yến Quy nắm lấy Lý Vân Trường kéo lại, cũng không quên ngẩng đầu hét lên với Giang Vọng: "Mau tránh ra!"Tiếng hét của nàng khiến tất cả các trinh thám xung quang kinh ngạc, mọi người đều nhìn về hướng này, Yến Quy lảo đảo mạnh mẽ kéo Lý Vân Trường nhảy lùi lại sau.
Cùng lúc đó, một tiếng "ầm" vang lên, thi thể An Nguyệt lập tức nổ tung trước mặt mọi người, máu thịt bắn tung téo, khắp nơi đều là máu thịt.Yến Quy và Lý Vân Trường gần với thi thể nhất, trên người, trên mặt đều bê bết máu thịt, không biết là màu gì nhưng trên người họ cũng đã bê bết máu rồi.Yến Quy kinh ngạc nhìn vào hướng phát nổ trước mắt, máu thịt trên người trên mặt cũng như mùi lửa, thuốc cùng máu thịt xộc vào mũi kích thích toàn cơ thể nàng như hầm băng.
Những ký ức khó chịu và đau đớn ngay lập tức ập đến nàng, khiến trước mắt nàng đều trắng bệch đi, tiếng nổ mạnh khiến màng nhĩ của nàng đau đến mức nàng không thể cầm cự được nữa.Vào thời điểm vụ nổ xảy ra, Cố Dĩ Di đang ở bên ngoài dây cảnh giới, sau khi nghe thấy tiếng của Yến Quy, cơ thể cô phản ứng nhanh hơn não, cô dùng sức để chạy về phía của nàng, khi nhìn thấy thi thể của An Nguyệt phát nổ đồng tử của cô co rút lại, vô cùng sợ hãi.Cố Dĩ Di chưa kịp phản ửng đã lap đến bên cạnh Yến Quy, vô tình vấp ngã rồi loạng choạng đi về phía Yến Quy."Yến Quy!"Cố Dĩ Di ôm lấy nàng, lo lắng nhìn lên xuống, trên mặt và ngực của Yến Quy đầy máu thịt đỏ tươi, đôi mắt cô mở to nhìn về phía thi thể bị nổ tung, trên người vẫn còn chút run rẩy, giống như lâm vào trong nỗi sợ hãi lớn.
Cố Dĩ Di cảm thấy nhịp thở của mình dường như ngừng lại một lúc, giữ lại một hơi thở, cả nửa ngày cũng chưa thở ra.Cố Dĩ Di sợ hãi, nắm lấy cổ tay của Yến Quy, cúi đầu đặt tai mình vào lồng ngực của nàng, sau khi cảm thấy trái tim nàng vẫn đang đập, không thể yên lòng được.
Có lẽ là do vừa mới trải qua nỗi sợ hãi quá mạnh nên khi Cố Dĩ Di lấy lại tinh thầnthì ánh mắt đã cay cay, nước mắt cứ như vậy mà chảy ra không dừng lại được, nằm trong mắt.Tay cô chạm vào mặt của Yến Quy, có lẽ là cảm nhận được tiếp xúc của cô nên dây thần kinh căng thẳng của Yến Quy thả lỏng ra, cuối cùng thở ra một hơi, sau đó thở hổn hển, ho khan dữ dội và nôn khan.Cố Dĩ Di sợ hại khi nhìn thấy nàng như vậy, cô ôm chặt nàng và liên tục hỏi: "Làm sao thế? Chị có bị thương ở đâu không? Có phải là khó chịu ở đâu không?"Yến Quy là pháp y, bình thường tiếp xúc với những thi thể đã bị biến chất cao nàng cũng không cau mày, lúc này bị máu thịt trong vụ nổ kích thích đến nôn khan, phản ứng đầu tiên của Cố Dĩ Di là có phải nàng khó chịu ở đâu không, có bị thương hay không.Tác động của vụ nổ đánh sâu vào mặt tinh thần của Yến Quy, cơ thể có bị thương hay không chỉ ở thứ hai thôi.
Sau một không chín, các vụ nổ và hỏa hoạn đã trở thành cái bóng tâm lý của Yến Quy, bình thường nàng thấy mùi thịt nướng đều phản ứng ý trí một chút, phản ứng căng thẳng không hề nhẹ.Cảm thấy nàng vẫn còn run rẩy, Cố Dĩ Di cảm thấy đau khổ, đôi mắt cô đỏ bừng vì lo lắng, ôm nàng vào lòng và an ủi."Không sao đâu, không sao đâu."Hai người đang ôm nhau ở đó, trong khi Lý Vân Trường và Giang Vọng cũng bị ảnh hưởng bởi vụ nố, Nhậm Du Nhiên đã ngay lập tức gọi xe cấp cứu tới, sắp xếp cho ba điều tra viên kỹ thuật đến bệnh viện để kiểm tra trước.Yến Quy vẫn chìm trong sợ hãi, nàng thu mình vào vòng tay của Cố Dĩ Di, cảm thấy bản thân không nghe được người khác nói chuyện nữa, bên tai có tiếng vo ve, chỉ có Cố Dĩ Di nói chuyện với cô thì cô mới có thể phản ứng lại.Nhậm Du Nhiên nhìn sang lo lắng hỏi: "Pháp y Yến có sao không?"Cố Dĩ Di ngước nhìn cô ấy và lắc đầu để ra hiệu cho cô ấy đừng lo lắng.Chỉ một cái liếc mắt, đôi mắt đỏ hoe của Cố Dĩ Di cũng đã kích thích Nhậm Du Nhiên, cảnh này giống như du hành xuyên thời gian và không gian, ngược về hai năm trước, Nhậm Du Nhiên dường như suy sụp và tuyệt vọng khi biết tin Sở Ngôn đã qua đời sau vụ nổ ở Long Island, Cố Dĩ Di tuyệt vọng.Nhậm Du Nhiên sững sờ không nói lên lời, cô ấy buộc mình phải chuyển hướng sự chú ý và chỉ nói với Cố Dĩ Di: "Xe cấp cứu sẽ đến ngay thôi, đợi một chút nữa cậu....""Tôi sẽ đi cùng cô ấy tới bệnh viện!"Nhậm Du Nhiên im lặng nhìn cô, muốn nói cái gì đó nhưng không thể nói ra được, cuối cùng cô ấy chỉ thở dài.Do vụ nổ bất ngờ này, hiện trường trở nên hỗn loạn, ba điều tra viên kỹ thuật phải đưa tới bệnh viện để kiểm tra, chỉ còn người của các bộ phận khác ở lại để xử lý hậu quả, cũng may hiện trường còn có hai đồng nghiệp giám định hiện trường khác đang ở đây.Cố Dĩ Di đi cùng Yến Quy đến bệnh viện, vẻ mặt của Yến Quy vẫn uể oải cho đến khi lên trên xe cấp cứu, y tá ở trên xe đã đo huyết áp và kiểm tra chấn thương cho nàng thì nàng mới dần dần bình tĩnh lại."Có một vết thương trên cánh tay, không nghiêm trọng lắm, là do bị ảnh hưởng bởi vụ nổ." Y tá sơ cứu đơn giản cho Yến Quy.Cố Dĩ Di lo lắng hỏi: "Có bị thương đến xương không?"Y tá lắc đầu nói: "Không có, đó chỉ là vết thương ngoài da, chính là vết xước do mảnh vỡ và sỏi đá gây ra thôi, đợi lát nữa đến bệnh viện thì sẽ khâu lại sau."Cuối cùng Cố Dĩ Di cũng thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn luôn ôm lấy Yến Quy không buông như thể cô đang bảo vệ một đứa bé vậy.Yến Quy nghe y tá nói, cúi đầu nhìn cánh tay bị thương của mình khẽ cau mày.
Sau vụ một không chín trên cánh tay của nàng đã có một vết thương rồi, lần này ngay cả cẳng tay cũng không thoát khỏi?Khi đến bệnh viện thì liền tiến hành từng bước làm các xét nghiệm, khâu vết thương, tiêm uốn ván, Cố Dĩ Di vội vàng thanh toán viện phí và các chi phí xét nghiệm, những thời gian rảnh đều ở cạnh Yến Quy chăm sóc nàng.Khi khâu vết thương, Yến Quy vùi mặt vào cổ Cố Dĩ Di, nàng không yếu đuối như vậy nhưng hiện tại nàng muốn được yếu đuối một lần, vụ nổ này khiến nàng nhớ lại quá nhiều điều tồi tệ, bây giờ nàng chỉ muốn thu nhỏ lại trong vòng tay có Cố Dĩ Di thôi.Cố Dĩ Di như muốn dỗ dành một đứa bé, một tay ôm nàng, một tay vuốt lưng cho nàng, miệng lẩm bẩm nói: "Không sao không sao đâu, không đau chút nào đâu."Yến Quy nghe xong không khỏi giật giật khóe miệng, thật sự là đang dỗ dành trẻ con rồi.Đợi khi bác sĩ đã xử lý xong, Yến Quy liền đi đến xem Lý Vân Trường cũng đang xử lý vết thương giống như nàng, vết thương của Lý Vân Trường gần giống như của nàng, cùng không có gì nghiêm trọng.
Giang Vọng thì càng nhẹ hơn, không có vết thương nào.Từ bệnh viện ra thì trời cũng sắp sáng rồi, đêm nay thực sự là trằn trọc, nửa đêm Nhậm Du Nhiên gửi một tin nhắn cho Yến Quy và đồng nghiệp nghỉ một ngày, để họ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện của vụ án ngày mai tiếp tục cũng được.Quần áo trên người quá bẩn rồi, nên Yến Quy muốn về nhà tắm rửa thay quần áo, vì vậy Cố Dĩ Di đã đưa nàng về nhà.
Khi xe đậu ở ga ra dưới tầng hầm, Yến Quy mở dây an toàn, quay đầu nhìn người bên cạnh, thấy sắc mặt cô có chút do dự, không nói ra được điều muốn nói."Lên nhà với chị không?"Cố Dĩ Di gật đầu lia lịa: "Được thôi!"Hai người mang theo thuốc mà bệnh viện đã kê lên nhà, sau khi vào cửa, Yến Quy lấy cho Cố Dĩ Di một đôi dép lê mới.Yến Quy có thói quen sạch sẽ, nhà cửa sạch sẽ không tì vết, cửa sổ cũng rất sạch, thậm chí sau khi Cố Dĩ Di đi vào còn cảm giác nếu làm bừa bộn ở đây sẽ không thể tha thứ được vậy, khiến cô không biết phải đứng như thế nào nữa.Yến Quy lấy một màng bọc thực phẩm đưa cho Cố Dĩ Di nói: "Giúp chị cuốn tay lại với, chị phải đi tắm."Cố Dĩ Di nhìn màng bọc thực phẩm, rồi lại nhìn nàng, có chút không tán thành: "Như vậy không thể bảo vệ được, bác sĩ nói chị không được đụng đến nước."Dĩ Nhiên Yến Quy biết điều này, nhưng nàng không thể chịu được bản thân mình bẩn thỉu như vậy, quần áo toàn là máu, nghĩ đến chuyện này cả người nàng khó chịu, nhất định phải đi tắm mới được."Không sao, cuốn dày lên một chút là được."Như vậy thực sự không thể đảm bảo dược gì, Cố Dĩ Di mím môi, cắn răng nói: "Hay là, để em tắm cho chị?"Yến Quy giật mình.Cố Dĩ Di vội vàng giải thích: "Nói trước đã, em không phải là người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn nha, chỉ là chị nhất định muốn tắm rửa nhưng lại không thể chạm vào nước chi bằng để em giúp chị một tay, như vậy là tốt nhất!"Yến Quy không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô.Sự im lặng lan tỏa giữa hai người họ, len men thành sự mơ hồ, Cố Dĩ Di đỏ mặt và nói: "Em sẽ vào cùng chi, em sẽ nhắm mắt lại không nhìn chị như vậy được chưa? Nếu chị cần làm gì thì nói với em, em sẽ giúp chị một chút...." Cô càng nói thì càng nhỏ giọng, nhiệt độ trên mặt giống như nước sôi vậy.Yến quy không khỏi mỉm cười, đưa tay chạm vào mặt cô, Cố Dĩ Di kinh ngạc nhìn nàng."Mặt em nóng vậy, rất nóng sao?"Cố Dĩ Di ngây người vài giây, sau khi phản ứng lại cô đưa tay đặt lên mặt mình, xoa xoa má và nói: "Vậy chị có để em tắm cho chị không?"Yến Quy cười nắm lấy tay cô nói: "Vậy làm phiền em vậy.".