Ngón tay mảnh khảnh của Cố Dĩ Di gõ gõ trên bàn phím, màn hình lập tức hiển thị thời tiết trong hai ngày trước và sau ngày hai tháng ba."Bắt đầu từ đêm mùng một cho tới chiều ngày mùng ba đều có gió đông bắc, gió giật mạnh.
Ngoại trừ gió nhẹ, trời đều hửng nắng, thậm chí không có sương mù."Yến Quy bảo Cố Dĩ Di hiển thị bản đồ của thành phố Tân Hà lên và nói: "Trong nhật ký của An Nguyệt nói rằng gió thổi từ "mặt chính" vào, còn trước mắt có thể nhìn thấy "hải đăng".
Có hơn hai mươi quán bar ven biển thành phố Tân Hà, hiện tại chúng ta được biết có gió đông bắc từ tối mùng một đến chiều mùng ba, vì vậy ban công của quán bar này nên quay về hướng đông bắc.
có nghĩa là vị trí của quán bar ở phía nam của bờ biển phía đông, như vậy có thể loại trừ được một số lựa chọn rồi.
Tiếp theo, về ngọn hải đăng, vị trí có thể nhìn rõ hải đăng ở vùng ven biển thành phố Tân Hà chỉ có vịnh biển ở phía nam thành phố.
Vịnh biển phía nam chỉ có 3 quán bar, có thể nhìn thấy hải đăng thì chỉ có nơi nào có sân thượng lớn hoặc có sân trời, sàng lọc ra thì có thể đó chính là mục tiêu rồi."Không cần đến hiện trường, Nhậm Du Nhiên đã tra trực tiếp trong ứng dụng đánh giá, cả ba quán bar đều có đánh giá của khách, trong đó có tiết lộ cấu trúc cụ thể của quán."Có rồi, quán bả này tên là "U minh mê sắc", phù hợp với cả ba điều kiện trên." Giọng điệu của Nhậm Du Nhiên bộc lộ sự phấn khích khi thấy ánh sáng.Diêu Viễn vò đầu bứt tóc hỏi: "Tuy rằng chúng ta biết được địa điểm mà An Nguyệt đã hẹn hò với người mặc đồ đen, nhưng chúng ta không thể đến quán bar đó ôm cây đợi thỏ được? Ngỗ nhỡ hắn ta không đến quán bar này nữa thì sao?"Nhậm Du Nhiên mỉm cười bí ẩn, nói: "Đúng là muốn ôm cây đợi thỏ đó."Diêu Viễn khó hiểu nhìn cô ấy, hỏi: "Vậy tôi dẫn người đến quán bar đó theo dõi?"Nhậm Du Nhiên xua tay nói: "Không cần, chuyện này anh không cần lo lắng nữa, tôi có sự sắp xếp khác."Diêu Viễn không hiểu, vô thức nhìn sang Cố Dĩ Di và Yến Quy đang ngồi ở đó, nhìn thấy ánh mắt của anh ấy chỉ bình tĩnh nhìn lại anh ấy thôi.Tính đến thời điểm hiện tại, lộ trình điều tra mà Nhậm Du Nhiên đã sắp xếp thì phía Diêu Viễn là thu được nhiều thông tin nhất.
Trực giác của cô ấy nói với cô ấy rằng, quán bar này chắc chắn không đơn giản, cô ấy cần điều tra sâu hơn.Cô ấy không tiếp tục thảo luận về manh mối quán bar nữa, mà quay sang nhìn Cố Dĩ Di nói: "Quay về nói chuyện với đội giao thông, nhờ họ tìm giúp chiếc xe tải của La Nhị Thành đã đi những đâu, kiểm tra tất cả các camera giám sát trên đường cao tốc trong phạm vi toàn thành phố một lần xem."Cố Dĩ Di gật đầu: "Đã hiểu."Sau đó Nhậm Du Nhiên nói tan họp, bảo Diêu Viễn sau khi tan ca hãy về nhà nghỉ ngơi đi, cô đưa mắt nhìn Cố Dĩ Di, người vẫn ngồi im lặng ở đó.
Diêu Viễn không hứng thú với những mật hiệu giữa các lãnh đạo, nói tan ca thì tan ca, chạy nhanh hơn thỏ nữa.
Nhưng Yến Quy thì khác, nàng nhìn ánh mắt Nhậm Du Nhiên nhìn Cố Dĩ Di liền hiểu cô ấy có chuyện muốn nói riêng với Cố Dĩ Di.Vì không còn chuyện của mình nên Yến Quy cũng không biểu hiện gì bất thường, cũng không tò mò mà chỉ đứng dậy rời đi thôi.Cố Dĩ Di nắm lấy tay nàng, ngẩng đầu nhìn nàng nói: "Đợi em ở trong xe nhé, chìa khóa xe ở trong túi sách của em."Yến Quy kẽ liếc nhìn cô rồi gật đầu.Nhậm Du Nhiên: "...." Nhìn Yến Quy rời khỏi phòng họp, cô ấy muốn nói nhưng lại dừng lại nhìn Cố Dĩ Di.Cố Dĩ Di khoanh tay ngồi trên ghế, hay chân vắt chéo ngồi ở đó, mỉm cười với Nhậm Du Nhiên nói: "Biểu hiện của cậu là sao đây?"Môi Nhậm Du Nhiên mấp máy, ngập ngừng một lát vẫn không nói gì.Cố Dĩ Di hơi cau mày nhìn cô ấy.Nhậm Du Nhiên luôn có gì nói nấy với cô, chưa bao giờ rối rắm như vậy, dường như có cả ngàn vạn lời muốn nói, nhưng lại không biết tại sao lại nghẹn lại trong họng không nói được lời nào.
Giữa hai người bạn với nhau chưa bao giờ như thế này, trong lòng cô có chút hoảng hốt, ánh mắt Cố Dĩ Di cũng không tốt."Nhiên Nhiên, giữa chúng ta không như vậy, cái gì cũng có thể nói, cậu do dự như vậy để làm gì?"Vẻ mặt Cố Dĩ Di có chút nghiêm túc, không cà lơ phất phơ như bình thường ở trước mặt cô ấy.Nhậm Du Nhiên nhìn thấy trong mắt cô, biết rằng giữa bạn bè không nên có hiềm khích, vì vậy cô ấy vẫn phải thẳng thắn.
Chuẩn bị tâm lý cho bản thân xong, cuối cùng cô ấy cũng nói: "Cậu và pháp y Yến, bây giờ tình hình của hai người là như thế nào?"Cố Dĩ Di thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy khi hỏi câu hỏi này, vẻ mặt ủ rũ không còn nữa, không hề che giấu điều gì, thẳng thắn nói: "Chúng tôi ở cùng nhau rồi, chính là lúc cô ấy bị thương hai ngày trước."Mặc dù đã đoán trước rồi, nhưng Nhậm Du Nhiên vẫn không khỏi choáng váng, cô ấy hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào người bạn thân nhất của mình, hỏi từng chữ một: "Cậu đã nghĩ kỹ chưa?"Cố Dĩ Di rất chắc chắn nói: "Đã nghĩ kỹ rồi."Khả năng quản lý biểu hiện của Nhậm Du Nhiên suy sụp trong giây lát, đó là nỗi buồn không thể che giấu được.Cố Dĩ Di: "?"Đây là biểu tình gì? Cứ như thể là Cố Dĩ Di đã bỏ rơi cô ấy vậy.
Nếu như quá hiểu cô rồi, biết cô đã có người yêu sớm không còn độc thân nữa rồi, hơn nữa còn là một tình yêu sâu đậm với Hạ Chi Tinh nữa, Cố Dĩ Di nghi ngờ có phải cô ấy yêu thầm mình hay không."Biểu tình của cậu là như thế nào đây?" Cố Dĩ Di nhìn cô ấy một cách khó hiểu: "Tôi thoát ế rồi cậu không vui sao?"Nhậm Du Nhiên cố nén nỗi buồn trong lòng và giấu đi những cảm xúc đó nói: "Không phải, cậu thoát ế rồi tôi còn muốn đốt pháo ăn mừng đó."Cố Dĩ Di thấy thần sắc của cô ấy bình thường rồi mới thoải mái đúng lên: "Chính là vậy, đợi khi vụ án kết thúc tôi đưa bạn gái của tôi mời cậu đi ăn cơm, cậu cũng đưa cả bạn gái cậu đi cùng nhé."Nhậm Du Nhiên cười khúc khích đồng ý: "Được." Cô ấy dừng lại, dường như chưa từ bỏ ý định lại hỏi: "Dĩ Di, cậu có cảm thấy pháp y Yến giống người nào không?"Cố Dĩ Di nhìn cô ấy một cách kỳ lạ: "Giống ai chứ?"Nhậm Du Nhiên mở miệng, hai chữ "Sở Ngôn" lăn lộn giữa môi và răng cuối cùng lại nuốt trở lại."Không có gì." Nhậm Du Nhiên nhìn sang chỗ khác.Cố Dĩ Di nhìn chằm chằm cô ấy: "Nhiên Nhiên, có chuyện gì với cậu thế? Có phải giữa cậu và Yến Quy có chuyện gì không?" Cô không đần độn cũng không ngốc, Nhậm Du Nhiên đối với Yến Quy có cảm giác rất lạ, bạn bè và người yêu bên cạnh cô, Nhậm Du Nhiên đều biết rõ."Không có."Cố Dĩ Di nhìn thẳng cô ấy, ánh mắt như không muốn chủ đề này trôi qua một cách dễ dàng, muốn đi đến tận cùng.Nhậm Du Nhiên im lặng, cuối cùng lắc đầu cười khổ: "Pháp y Yến giống một người bạn của tôi, cô ấy cũng là một pháp y."Cố Dĩ Di đảo mắt nói: "Tôi chưa nghe thấy cậu nhắc tới bao giờ." Nhậm Du Nhiên: "Cô ấy đã...!không còn nữa rồi."Cố Dĩ Di nhìn thấy ánh mắt buồn bã của cô ấy, hiểu rằng người bạn này có lẽ là đã hi sinh rồi, cô không muốn chọc vào vết thương của Nhậm Du Nhiên, vì vật cô cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ đưa chủ đề trở lại Yến Quy: "Tôi không biết bạn của cậu, tôi không thấy Yến Quy giống ai cả, tôi thích cô ấy, cho nên ở cùng với cô ấy, chỉ đơn giản là như vậy."Nhậm Du Nhiên cụp mắt xuống, cuối cùng cũng thở dài coi như thừa nhận số phận của mình, mỉm cười: "Đúng vậy, chắc là tôi nghĩ nhiều rồi."Hóa ra những ký ức đó đã thực sự trở thành quá khứ không thể quay lại rồi, nhưng giờ đây, Nhậm Du Nhiên mới cảm nhận được điều đó một cách chân thật hơn ai hết, Cố Dĩ Di thực sự đã quên mất Sở Ngôn rồi và tình cảm của cô cũng trở nên mới mẻ hơn."Và trên thế giới này người cuối cùng nhớ đến Sở Ngôn, muốn thoát khỏi tội lỗi với "Diều Giấy" bị chết oan này, chỉ còn lại cô ấy và Trương Diên Húc thôi.Nhậm Du Nhiên nhận ra rằng cô ấy thực sự phải chấp nhận sự thật rằng Sở Ngôn sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Ngay cả khi K xã sụp đổ, lão Quỷ đền tội, ân oán được giải tỏa, Sở Ngôn cũng sẽ vĩnh viễn ra đi rồi.Thấy Nhậm Du Nhiên trở nên im lặng, Cố Dĩ Di hỏi: "Cậu bảo tôi ở lại không phải chỉ để nói những chuyện này chứ?"Nhậm Du Nhiên bị cô đánh thức, cuối cùng cũng nhớ ra ý định ban đầu, cô ấy vỗ trán nói: "Không phải, tôi muốn nói về chuyện vụ án...!suýt chút nữa thì tôi đã quên mất rồi."Cố Dĩ Di nhìn cô ấy khó hiểu: Là cậu tự dừng lại cắt ngang chứ.
"Vậy rốt cuộc là cậu muốn nói gì?"Nhậm Du Nhiên nói: "Tôi muốn bảo cậu đi đến quán bar "U Minh Mê Sắc" để giám sát đó."Cuối cùng cũng vào chủ đề, vẻ mặt của Cố Dĩ Di cũng trở nên nghiêm túc, nói: "Cậu nói ôm cây đợi thỏ có phải là cậu đã nghi ngờ ai rồi không? Ví dụ là ông chủ của quán bar này sao?"Nhậm Du Nhiên lấy ảnh chụp nhật ký trò chuyện từ mát tính ra: "Những cái khác không nói, tôi nghi ngờ quán bar này buôn bán ma túy."Nhật ký trò chuyện là ảnh chụp màn hình của điều tra viên đã sắp xếp điều tra nhóm đổi vợ, nội dung trên do một số người bạn trong nhóm của Cốc Ngọc Thu tiết lộ, mặc dù không rõ ràng hay chi tiết nhưng có thể mơ hồ thấy được một số manh mối."Thuốc mà bọn họ sử dụng là do họ tự mang đi offline, không nói chính xác họ đi đâu, nhưng trong lời nói của họ tiết lộ rằng mối lẫn đi lấy thuốc họ đều ghé qua chỗ đó để mua vui, có thể đoán được đây chắc chắn là một tụ điểm giải trí, phù hợp với quán bar.
Còn nữa, mỗi lần họ đi vui chơi, đều nói rằng nói đó là một quán bar cố định, nơi đó sẽ có một số người thưởng thức, và lời nói rất mơ hồ, nhưng cảnh này hơi giống một bức tranh, giống như một vài con nghiện thường xuyên uống thuốc trong một góc khuất."Nhậm Du Nhiên dừng lại, và nói tiếp: "Tất nhiên, tất cả đều là suy đoán của tôi, không có bằng chứng nào cả, nhưng trước mắt đây là hướng đột phá duy nhất của chúng ta."Cố Dĩ Di trầm ngâm nói: "Ngay cả suy đoán của cậu cũng liên quan đến buôn bán ma túy và lạm dụng ma túy, nó đều không liên quan đến vụ án giết người của Cốc Ngọc Thụ và An Nguyệt.
Nhiên Nhiên, tình hình hiện tại không mấy lạc quan, ngay cả khi chủ quán bar thực sự liên quan đến ma túy, và hắn ta là người mà AnNguyệt đã ngoại tình nhưng chúng ta không có bằng chứng về việc hắn ta giết người."Nhậm Du Nhiên gật đầu và nói: "Đúng, chúng ta không có.
Vì vậy tôi muốn bắt đầu từ ma túy, chỉ cần chứng minh hắn ta anh ta liên quan đến ma túy thì tôi có thể liên hệ đồng nghiệp trong đội chống ma túy và bắt hắn ta lại trước đã.""Thực ra, chỉ cần liên quan đến ma túy hắn ta đã không thể thoát khỏi án tử hình rồi."Nhậm Du Nhiên nói: "Đúng, nhưng chúng ta cũng cần tìm ra chân tướng cái chết của An Nguyệt.
Hắn ta không thể thoát được tội này, để người đã khuất có thể nguôi ngoai, đây là nhiệm vụ của chúng ta."Cố Dĩ Di nhiệt huyết nói: "Cho nên cậu muốn tôi làm gì?""Tôi sẽ sắp xếp gián điệp của tôi tới "U minh mê sắc" để điều tra, việc này chắc sẽ tốn một ít thời gian, nhưng mà khi có thông tin chính xác, tôi sẽ liên hệ đồng nghiệp đội chống ma túy đến bắt người.
Bây giờ tôi quan tâm đến cái xe tải biến mất không rõ tung tích kia, tôi hi vọng cậu và đội đặc vụ của cậu sẽ theo dõi chuyện này, sau đó chúng ta sẽ đều phải bận rộn, đội giao thông sẽ do cậu liên hệ, khi tìm thấy dấu vết của chiếc xe tải kia thì lập tức đến đó điều tra."Cố Dĩ Di vui vẻ gật đầu đồng ý.Nhậm Du Nhiên nhìn cô và nói: "Vụ án này không đơn giản.
Dĩ Di, tất cả tội phạm liên quan đến ma túy đều là những kẻ liều lĩnh.
Vì vậy mặc dù nhiệm vụ của cậu có vẻ đơn giản, nhưng nó thực sự rất nguy hiểm."Cố Dĩ Di cười nhạt nói: "Tôi biết rồi, cậu yên tâm đi, tôi sẽ cẩn thận.".