Nhậm Du Nhiên ngồi trong văn phòng, trước mặt đặt báo cáo xét nghiệm Trần Băng đưa, cô ấy ngồi mãi một tư thế đã lâu, lâm vào suy nghĩ nào đó, mãi đến khi chuông di động vang lên."Alo?" Nhậm Du Nhiên nhận điện thoại.Giọng nói của Tiết Lượng truyền đến từ ống nghe: "Đội trưởng Nhậm, sao rồi?"Hắn vẫn rất để tâm, Nhậm Du Nhiên nhéo nhéo giữa mày, nói: "Ra kết quả rồi, là loại thuốc kích dục gây ảo giác."Tiết Lượng hút trôi một ngụm mì sợi, cười nói: "Cuối cùng cũng cắn câu rồi.
Không đúng, sao tôi nghe ngữ khí của cô không phải đặc biệt hưng phấn?"Nhậm Du Nhiên: "Có chút rối rắm."Cô ấy không nói thẳng, nhưng Tiết Lượng theo cô ấy đã ba năm, xem như cũng hiểu cô, hơn nữa hắn rất thông minh, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển xong, hơi tưởng tượng một chút đã biết Nhậm Du Nhiên đang rối rắm điều gì.Tiết Lượng bưng chén mì sợi lùa hai ba ngụm xong, tính tiền ra khỏi quán mì, vừa đi vừa cất giọng nói: "Có phải cô đang do dự hiện tại có nên thu lưới hay không?"Nhậm Du Nhiên có chút kinh ngạc, cô ấy không nghĩ tới Tiết lượng thế mà có thể đoán được: "Sao anh biết?"Tiết Lượng hì một tiếng: "Theo cô ba năm tôi lại không hiểu cô à, nếu vậy đã không phải paparazzi kim bài mà minh tinh trong giới giải trí vừa nghe tiếng đã sợ vỡ mật."Hắn nói đùa chọc cười Nhậm Du Nhiên hai câu, sau đó tiến vào chủ đề chính: "Nói thật, hiện tại không phải thời cơ thu lưới, chỉ mới lộ ra một chút bột như vậy, lại còn chỉ là lúc ở trên giường Thương Lục muốn dùng một chút, không bắt được cả người lẫn tang vật, không phải chùy của Lôi Thần."Điểm này tình cờ trùng hợp với nguyên nhân do dự của Nhậm Du Nhiên, cô nhắm mắt lại dựa vào trên ghế: "Nhưng mà...""Tôi biết cô muốn nói cái gì." Tiết Lượng cắt ngang cô ấy: "Nếu muốn bắt cả người lẫn tang vật, tôi nhất định phải tiếp tục thâm nhập thêm nữa, theo chân bọn họ chân chính gặp mặt ông chủ, tiến vào nơi sâu hơn trong hộp đêm kia mới được, cô cảm thấy tôi sẽ có nguy hiểm, cho nên đang do dự đúng không?"Nhậm Du Nhiên: "..." Tên nhóc này thật sự quá thông minh, thật đúng là để cho hắn nói đúng.Thấy cô trầm mặc, Tiết Lượng lại vui vẻ: "Tôi biết mà, đội trưởng Nhậm cô là người lãnh đạo rất có lương tâm! Cô đang lo lắng cho tôi mà! Ba năm nay tôi cùng với cô thật không vô ích! Hì hì, tôi cảm thấy đời này của tôi thật là giá trị, làm paparazzi làm đến mức hô mưa gọi gió, trong giới giải trí không ai không mắng tôi, nhưng mà bọn họ cũng không ai có thể nghĩ được, tôi còn là đặc vụ chống tội phạm! Ha ha ha, nói ông đây luôn đặt lợi ích cá nhân lên trước tiên, người không vì mình trời tru đất diệt, nhưng ông đây lại có cống hiến! Bọn họ có người nào có thể giống với ông đây liếm mũi đao thu được bằng chứng? Nếu bọn họ có thể thì ông đây kính bọn họ là hảo hán!"Tiết Lượng nói thao thao bất tuyệt, nghe ra hắn rất hưng phấn, Nhậm Du Nhiên lẳng lặng nghe, khóe miệng cũng không kiềm được giương lên một chút.Đợi ngồi vào trên xe, Tiết Lượng dựa vào ghế lái tiếp tục cười một lát, sau đó nói: "Đội trưởng Nhậm, hiện tại không thể thu lưới, cô nghe tôi, tôi còn phải tiếp tục."Nhậm Du Nhiên hơi nhíu mày.Tiết Lượng nhìn về phía bầu trời, cười nói: "Tôi có cách bắt cả người lẫn tang vật, hơn nữa chỉ có tôi làm được."Ngón tay Nhậm Du Nhiên nắm di động bỗng chốc bóp chặt, cô biết Tiết Lượng muốn làm gì: "Tiết Lượng, không được...!Đừng làm cho nổ lực của chính mình uổng phí."Tiết Lượng lại cười, mu bàn tay che lại đôi mắt, nói: "Đội trưởng Nhậm, tôi biết gián điệp đen giống như tôi, thật ra đều rất khó thật sự tẩy trắng.
Chúng tôi lang thang ở mảnh đất màu xám này, làm công việc sát ranh giới, nhưng mà có rất nhiều chuyện, cũng chỉ có những người như chúng tôi mới có thể làm.
Cô đừng khó xử, tôi có thể toàn thân rút lui, chỉ hy sinh một chút mà thôi, có bỏ ra mới có nhận được."Nhậm Du Nhiên mím môi.Tiết Lượng tiếp tục nói: "Tôi vốn dĩ cần phải vào cưỡng chế, vì đi theo cô làm gián điệp lại có nhiều tự do như vậy.
Chà! Bây giờ hai chúng làm gì vậy chứ? Chuyện này vẫn còn chưa làm đấy, sao lại có cảm giác tang thương như vậy? Cho dù tôi tiếp tục thâm nhập, cũng không thể khẳng định sẽ đặc biệt nguy hiểm, chúng ta có thể vui vẻ chút không đây? Cô đừng do dự! Tôi cũng biết hiện tại không phải thời cơ tốt để thu lưới, chắc chắn cô rõ ràng hơn so với tôi chứ? Cô không thể vì tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng phán đoán, nếu không tôi sẽ hiểu lầm cô có phải yêu thầm tôi hay không!"Nhậm Du Nhiên cười một tiếng, sau đó lại xụ mặt mắng hắn: "Thiếu con mẹ nó tự dát vàng lên mặt mình nữa thôi! Hai chúng ta người này còn cong hơn người kia! Ông đây vốn dĩ không thích đàn ông, càng đừng nói loại trai cong như anh!""Ha ha ha.
Cô như vậy mới đúng, mau hạ mệnh lệnh đi, hiện tại tôi tràn đầy nhiệt tình."Nhậm Du Nhiên xoa huyệt thái dương phát đau, đồng ý một tiếng: "Được, vậy anh đi đi."Tiết Lượng xoa tay hầm hè: "Tuân lệnh!" "Tiết Lượng!""Hả?"Nhậm Du nhiên: "Tự mình cẩn thận hơn! Bộ đàm giấu kỹ, có tình huống gì lập tức báo."Đáy lòng Tiết Lượng dâng lên ấm áp, lớn tiếng nói: "Lãnh đạo yên tâm!"Cắt đứt cuộc gọi với Tiết Lượng, Nhậm Du Nhiên cảm thấy rất mỏi mệt, cô mở WeChat ra gửi tin nhắn cho Hạ Chi Tình.Nhậm Du Nhiên: 【 lăn lộn.gif】Hạ Chi Tình đúng lúc vừa kết thúc một thông cáo, trả lời rất nhanh: 【 Sao vậy? 】Nhậm Du Nhiên: 【 nhớ em, muốn bạn gái yêu dấu ôm mới khỏe 】Hạ Chi Tình gửi cho cô gói biểu cảm gấu ôm: 【 bạn gái yêu dấu cũng nhớ chị, ngoan.
】Nhậm Du Nhiên nhìn dòng chữ trên di động cười, rõ ràng nhỏ hơn cô bốn tuổi, nhưng trong không gian chung giữa người yêu, Hạ Chi Tình đều thành thục ổn trọng hơn cô.
Có thể là cái vòng này mang lại ảnh hưởng cho cô ấy, đại học còn chưa tốt nghiệp đã bị công ty ký hợp đồng mang đi, lẻ loi một mình quay quanh giới này, Hạ Chi Tình trưởng thành hơn hẳn so với bạn cùng trang lứa thậm chí còn hơn mấy tuổi.Thật sự quá nhớ cô ấy, bởi vì nguyên nhân vụ án, Nhậm Du Nhiên gần đây không có thời gian đi tới đi lui giữa thủ đô và Tân Hà, hai người đã yêu xa gần một tháng.
Chờ vụ án này kết thúc, nhất định phải cho chính mình buông thả vài ngày nghỉ!..."Đội trưởng! Nơi cuối cùng chiếc xe van kia đi là huyện Vân Vụ Sơn!"Ngay khi Nhậm Du Nhiên cùng với Tiết Lượng quyết định tiếp tục thâm nhập điều tra hộp đêm, bên này Cố Dĩ Di có nhiều thêm đột phá đáng kể.Cố Dĩ Di không dám chậm trễ, truy hỏi: "Sau đó đi đâu vậy?"Điều tra hình ảnh viên nói: "Nhìn hướng kia là vào núi, trình độ kinh tế cùng với khoa học kỹ thuật trên núi đều không cao, không có camera."Cố Dĩ Di gật đầu, khoác áo khoác cảnh phục trên vai, xoay người đi ra ngoài: "Cậu Ôn, báo cáo kết quả với đội trưởng Nhậm một chút, không cần thông báo cho phân cục ở địa phương, chúng ta hãy đến điều tra trước một chút."Ôn Chất Bân lên tiếng đáp ứng "Tiếp nhận", hai tay nắm chặt quyền bóp bóp, lắc cổ cùng cô đi ra cửa.Cố Dĩ Di thay cảnh phục đi đổi thành mặc thường phục, lần này cô không dẫn theo nhiều người lắm, chỉ dẫn theo hai đặc công, hơn nữa để cho Ôn Chất Bân ở lại đợi lệnh.Ôn Chất Bân vừa rồi ý chí chiến đấu còn sục sôi vô cùng nhụt chí: "Đội trưởng! Vì sao để tôi ở lại? Muốn ở lại thì cũng phải là chị ở lại, ở đâu có chuyện đội trưởng đấu tranh anh dũng, phó đội trưởng ở lại giữ nhà?"Cố Dĩ Di thuần thục kiểm tra súng cùng với các trang bị khác một lần, giương mắt cười với anh ấy: "Lần này tôi qua đó lại không bắt người, điều tra rõ sự tình trước, lỡ đâu chiếc xe kia không có vấn đề gì thì sao?"Ôn Chất Bân: "..." Đạo lý tôi đều hiểu, chị vẫn không giải thích vì sao chị đi mà tôi không đi!Cố Dĩ Di nhìn Ôn Chất Bân ánh mắt đã biết anh ấy suy nghĩ gì, ho nhẹ một tiếng không lại để ý anh ấy, cũng không thể nói mình đã ngồi ở văn phòng đến mốc meo rồi, muốn đi ra hoạt động? Từ khi thăng chức đội trưởng, cô đã rất lâu không có cơ hội hoạt động gân cốt.Trước khi xuất phát Cố Dĩ Di đi một chuyến đến đội điều tra kỹ thuật, lần này đi Vân Vụ Sơn điều tra phỏng chừng không kịp đi về trong ngày, khẳng định phải báo cho Yến Quy, sau khi hai cô ở bên nhau chưa từng xa nhau.Yến Quy nghe lời cô nói xong, đứng dậy nói: "Chị đi cùng em." Cố Dĩ Di ngẩn người, không lập tức phản ứng lại.Yến Quy thấy cô thất thần, giải thích nói: "Nếu có cái phát hiện gì, vẫn nên có người điều tra kỹ thuật ở đó sẽ tương đối ổn thỏa.
Giang Vọng cùng với Lý Vân Trường kinh nghiệm còn thấp, chị tự mình đi theo sẽ tốt hơn."Cố Dĩ Di suy xét lời nói của nàng, nghi ngờ liếc nhìn nàng một cái, người này thật sự không phải bởi vì không muốn xa nhau mới đề nghị muốn đi theo chứ? Nhưng cô thấy vẻ mặt Yến Quy bằng phẳng, lại cảm thấy có thể là mình suy nghĩ nhiều, pháp y Yến chỉ là vì vụ án thôi.Yến về mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng nàng thật ra có chút ngượng ngùng, sợ Cố Dĩ Di nhìn thấu rồi vạch trần ý muốn chân thật của mình.
Đi Vân Vụ Sơn điều tra có cần điều tra kỹ thuật hay không? Đáp án rõ ràng cần, nhưng không nhất định phải là nàng đi, bởi vì chỉ cần Nhậm Du Nhiên lên tiếng kêu gọi với cục công an huyện Vân Vụ Sơn, ở địa phương sẽ phối hợp với Cố Dĩ Di điều phái nhân viên điều tra kỹ thuật hiệp trợ.Yến Quy đề xuất tự mình đi, đơn giản là thật sự không muốn xa cách với Cố Dĩ Di mà thôi.Cũng may Cố Dĩ Di cũng không dò hỏi tới cùng, Yến Quy đi cùng với cô cô cũng vui, vì thế vui vẻ đồng ý.Cuối cùng tổng cộng có bốn người đi Hành Châu, lái hai chiếc xe, hai đội viên đặc vụ lái xe của cục, Cố Dĩ Di không lái chiếc Jeep của cô, mà lái một chiếc Ducati Diavel màu đen từ gara thị cục ra.Yến Quy: "..."Cố Dĩ Di vứt cho Yến Quy một cái mũ bảo hiểm, nói: "Nếu vào núi, cái này tiện hơn so với ô tô."Yến Quy nhận mũ bảo hiểm, nhìn Cố Dĩ Di lại nhìn chiếc xe máy đường nét lạnh lùng ngang ngạnh này, có chút biểu cảm ý vị sâu xa.Ngày thường biểu cảm của Yến Quy không nhiều lắm, thật ra nàng biểu hiện ra rất nhỏ, nếu nhìn kỹ có thể nhìn ra thay đổi.
Hiện tại Cố Dĩ Di quá hiểu nàng, nắm bắt biểu cảm nhỏ của nàng một cách triệt để, chút biểu cảm dao động của nàng cũng có thể nhận ra được, hơn nữa còn nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa của biểu tình đó.Lái cái xe này, Yến Quy ngồi ở sau tự nhiên sẽ kề sát sau lưng Cố Dĩ Di, hai người sẽ duy trì tư thế vô cùng thân mật này thời gian rất dài.Mặt Cố Dĩ Di cũng có chút nóng lên, cô vang giọng nói, dường như không có chuyện gì thúc giục: "Đi thôi, hai người bọn họ đã lái xe xuất phát rồi, chúng ta đừng chậm trễ nữa."Không có cách nào, Yến Quy mang mũ bảo hiểm lên, xoay người lên xe, duỗi tay ôm eo Cố Dĩ Di.Cố Dĩ Di cảm nhận được người phía sau dán lên, nhiệt độ trên mặt càng ngày càng cao, thầm nghĩ: Cái mũ bảo hiểm này có phải quá bí hay không?"Ôm chặt em."Cố Dĩ Di chỉ dặn dò ba chữ, Ducati uỳnh lên một tiếng lao ra khỏi thị cục, hóa thành một tia chớp màu đen.
Cơ thể hai người dính sát vào nhau, tay Yến Quy từ đầu đến cuối ngay ngắn ôm vào bên hông Cố Dĩ Di, sợ mình vừa lơ đãng sẽ chạm tới chỗ không nên chạm, làm Cố Dĩ Di phân tâm.Vân Vụ Sơn ở cực tây thành phố Tân Hà, nơi này là một rặng núi nối liền, bắt đầu từ Vân Vụ Sơn, kéo dài mãi về phía tây đến tỉnh bên cạnh, kéo dài thẳng vào đất liền Tây Bắc.
Nơi này tuy rằng trực thuộc thành phố Tân Hà, nhưng bởi vì cách quá xa trung tâm kinh tế, lộ trình hai giờ xe, lại ở trong núi, sự phát triển còn lạc hậu xa xôi.
Nếu đi thẳng từ trung tâm thành phố Tân Hà đến nơi này, càng đi càng có thể phát hiện đây là hai thế giới.Nếu nói thành phố Tân Hà là vùng duyên hải kinh tế trung chuyển của sáu khu, đầu mối then chốt phát triển kinh tế trên biển, như vậy mà huyện Vân Vụ Sơn ở cực Tây Tân Hà này chính là địa phương bị đầu mối then chốt kia vứt bỏ, càng đến gần núi càng có cảm giác này.
Nơi này không còn có những tòa nhà văn phòng cao ngất trong mây, cũng không có cảnh tượng phồn hoa ngựa xe như nước, đến quốc lộ ở đây cũng lộ ra vẻ hoang vắng.Cổ máy nặng nề của Cố Dĩ Di vọt vào trong núi giống như một vệt đen, trên con đường núi uốn lượn.