Trong phòng, làn khói bốc lên.Tiết Lượng nằm ở trên giường hình chữ X, đầu gối lên đùi trắng nõn đầy đặn của Thương Lục, người phụ nữ dựa vào đầu giường, đang hít mây nhả khói, Tiết Lượng híp mắt nhìn chằm chằm cô ta, biểu tình si mê.Thương Lục đón ánh mắt trắng trợn của hắn, cũng không thấy ngượng ngùng, ngược lại cố ý phun thuốc trong miệng lên trên mặt hắn, vẻ mặt Tiết Lượng say mê hít sâu.Một tay Thương Lục đặt trên người Tiết lượng, hỏi: "Hôm nay khi nào đi?"Tiết Lượng lười biếng nhắm mắt: "Không đi nữa, ngày mai cũng không đến công ty, em quá đẹp, không muốn đi."Thương Lục lộ ra một nụ cười, nói: "Không làm việc, tiền đâu ra?"Tiết Lượng nói như chẳng sao cả: "Anh có rất nhiều tiền, không thiếu nhất chính là tiền." Hắn dừng một chút, trợn mắt nhìn Thương Lục, hỏi: "Em...!Còn có hàng tốt hơn hay không?"Thương Lục híp đôi mắt, hút một ngụm thứ đồ trong tay, rũ mắt nhìn hắn, nói: "Hai ngày nay trải nghiệm còn chưa đủ?"Tiết Lượng cười rộ lên: "Đủ chỗ nào? Em có đủ không? Nói thật, anh không thiếu tiền, cho anh hàng tốt nhất!"Thương Lục liếc hắn thật lâu, như là đang tự hỏi gì đó, vài phút sau, mới chậm rãi nói: "Em hỏi một chút."Tiết Lượng lộ ra nụ cười vừa lòng, nằm ngửa nhắm mắt dưỡng thần.Một câu hỏi Thương Lục này phải đợi đến hai ngày, trong lúc đó Tiết Lượng từng liên lạc với Nhậm Du Nhiên, nói lại đại khái tiến triển của mình hiện tại thuận lợi, chắc sẽ rất nhanh là có thể thu lưới, Nhậm Du Nhiên lại lần nữa nhắc nhở hắn nhất định phải cẩn thận, trong thời khắc mấu chốt bảo đảm an toàn của chính mình là quan trọng nhất.Tiết Lượng bên này tiến triển thuận lợi, mà thời gian hai ngày này, Yến Quy lại dẫn Giang Vọng tiếp tục đi một chuyến đến Vân Vụ Sơn, làm giám định dấu vết kỹ càng lại một lần chiếc xe van dưới vách núi.
Các cô lấy ra một ít dấu vết vật chứng hữu dụng, trong đó bao gồm một ít vết máu lưu lại trong thùng xe, còn có dây thừng và xích sắt dùng để buộc chặt.Kết quả xét nghiệm máu rất nhanh đã ra.Trần Băng nói: "Những vết máu thuộc về những người khác nhau, trong đó vết máu lưu lại trong thùng xe trên mặt đất là thuộc về An Nguyệt, còn vết máu khác thuộc về ai tạm thời không rõ.
Điều có thể xác định là, ngoại trừ An Nguyệt, chiếc xe này đã từng giam giữ hai người khác, không phải Cốc Ngọc Thụ, là DNA chưa từng đăng ký cơ sở dữ liệu."Nhậm Du Nhiên lập tức phát thông báo cho tất cả các phân cục trong phạm vi toàn thành phố, để bọn họ báo cáo thông tin và danh sách tất cả những người mất tích trong vòng gần một tháng.
Hiệu suất làm việc của phân cục bên dưới cùng với đồn công an cao, mệnh lệnh của Nhậm Du Nhiên vừa phát xuống, đã có phản hồi trong ngày.Tất cả tin tức báo án mất tích đã nằm trên bàn Nhậm Du Nhiên, cô phát tin tức vào tay Diêu Viễn, bảo anh ấy dẫn người nhanh chóng liên lạc cho tất cả người nhà, để người nhà mau chóng lưu lại DNA đối xứng.Buổi tối một ngày sau, Tiết Lượng trong mật thất của hộp đêm gặp được gương mặt thật ông chủ phía sau màn của cửa hàng này.Đó là một người đàn ông rất trẻ tuổi, lấy đôi mắt đã từng duyệt qua vô số người của Tiết Lượng mà xem, người đàn ông này nhiều nhất không quá hai mươi lăm tuổi, nhưng ánh mắt hắn ta tàn nhẫn lãnh đạm, nhìn thấy được là một người tàn nhẫn độc ác, lòng dạ lạnh lùng.Người đàn ông trẻ nửa nằm trên ghế nằm, trong gian mật thất này còn có mặt ba người khác, từng người đều nằm trên ghế nằm, giữa mỗi cái ghế nằm dùng màn ngăn cách.
Làn khói bốc lên từ sau bức màn, Tiết Lượng biết, những người này đều là khách hàng sau khi được tín nhiệm đến đây để thể nghiệm hàng cao cấp.
Ánh mắt mắt lạnh lùng âm trầm của người đàn ông trẻ rơi trên người Tiết Lượng, Tiết lượng đón nhận ánh mắt hắn ta, tuy rằng kinh ngạc vì hắn ta tuổi tác nhỏ nhưng lại có loại ánh mắt này, nhưng trên mặt không tỏ vẻ gì, thấy ánh mắt người đàn ông giống như một người nghiện thuốc đang nhìn món hàng mới sắp tới tay mình.Phải nói người đàn ông dù sao tuổi cũng còn ít, không đủ sự từng trải, cho dù có khí chất tàn nhẫn cũng không thể hù dọa Tiết Lượng cáo già."Tiết Tổng có đúng không?" Người đàn ông trẻ tuổi cuối cùng cũng mở miệng.
Tiết Lượng diễn trọn vẹn khí chất của một tên lưu manh tiền nhiều đến mức không tiếc gì, hắn đặt mông ngồi bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi, hai mắt nhìn hắn ta,nói: "Không thể nghĩ được cậu trẻ tuổi như vậy.
Có thể kinh doanh cửa hàng như thế này, tôi còn cho rằng lớn tuổi bao nhiêu đấy."Người đàn ông hiển nhiên không nghĩ tới hắn như vậy, lại đánh giá hắn một lần nữa, độ tín nhiệm đối với hắn lại cao hơn chút: "Gọi tôi L là được.""Chậc." Tiết Lượng cười nhạo nói: "Cậu còn rất cẩn thận, dùng biệt hiệu à?"L cười cười, chưa nói gì, chỉ hỏi: "Tiết tổng muốn nếm thử cái gì?"Tiết Lượng: "Cái nào mạnh nhất thì thử cái đó." Hắn lấy túi xách mang theo khi đến đây hôm nay qua, sau khi mở ra ném trước mặt L, lộ ra một chồng tiền mặt đỏ tươi bên trong.Khóe mắt L gần như không thể tra xét bới móc trên mặt đất một chút, trạng thái toàn thân cũng thả lỏng xuống: "Sẽ không để cho Tiết tổng thất vọng."Tiết Lượng cười to hai tiếng, tìm cái ghế nằm lười nhác nằm xuống chờ.
Hôm nay hắn tiến vào không kết nối với bộ đàm, hắn không vội vàng thu lưới, ít nhất vẫn còn muốn quen thuộc hơn một hai ngày.Nhưng hiển nhiên Nhậm Du Nhiên có chút đợi không kịp, thời gian kéo dài càng lâu, có khả năng Tiết Lượng sẽ càng nguy hiểm.
Nhưng hiện tại cô cũng vô dụng, tên nhóc Tiết Lượng này cắt đứt liên lạc với cô, tự một mình đơn thương độc mã vào sâu trong ổ sói.Tiết Lượng đang trở thành anh hùng đơn độc, mà bên kia, người mất tích phù hợp với điều kiện cũng tìm được.Khổng Tiểu Đồng và Lý Vy, hai người đều là sinh viên, thời gian mất tích là sau một ngày phát hiện thi thể tử vong của An Nguyệt, chính là ngày chiếc xe van biến mất từ chùa Thiên Thành thay đổi biển số xe.Cùng lúc đó, điều tra viên cấp dưới của Diêu Viễn tìm được một căn phòng nhỏ khả nghi trong một con hẻm nhỏ bỏ đi trên phố chùa Thiên Thành.
Gian phòng nhỏ này không bị khóa, điều tra viên đã điều tra chủ hộ, bệnh nhiều năm đã chết, không có con, gian phòng nhỏ này cứ như vậy vẫn luôn bỏ trống.Nghe hàng xóm chung quanh căn phòng nhỏ nói, gian nhà này đang không có người ở, chỉ có một lần, một tuần trước có một chiếc xe van ngừng trước cửa căn phòng nhỏ này, bởi vì căn phòng nhỏ bị chiếc xe van chặn cố định ở đó, hàng xóm nhìn thấy cũng không biết chiếc xe van đậu làm gì.Yến Quy dẫn theo điều tra kỹ thuật đến một chuyến, từ trong căn phòng nhỏ chật chội tìm được một ít dấu vết chưa bị xoá hoàn toàn, trong đó có một số vết máu, mang về cục làm xét nghiệm, trùng khớp với DNA của Khổng Tiểu Đồng và Lý Vy.Sự tình tới một bước này, Nhậm Du Nhiên đã có thể hạ lệnh đi lên núi Vân Vụ Sơn tìm người, nơi cuối cùng chiếc xe can xuất hiện là vách núi sau núi Vân Vụ Sơn, trong xe không có thi thể của hai người mất tích, vậy thì cảnh sát lục soát khu núi đều trong phạm vi hợp lý.
Nhưng Nhậm Du Nhiên vẫn bình tĩnh, cô ấy đang đợitin tức của Tiết Lượng, cô ấy nhất định phải làm cho Tiết Lượng thành công, bắt được cả người lẫn tang vật.Tiết Lượng cũng không để cô đợi quá lâu, ngày 13 tháng 5, thời cơ kết thúc đã đến.
Đầu tiên Tiết Lượng liên lạc với Nhậm Du Nhiên, đội phòng chống ma túy phối hợp cùng với đội điều tra hình sự, bày ra thiên la địa võng bên ngoài hộp đêm U minh mê sắc.Bọn họ không sốt ruột hành động, mà đợi Tiết Lượng đi vào, hôm nay hắn tiếp tục đến đây mua hàng, L vẫn gặp hắn trong mật thất như cũ, lấy tiền lấy hàng, sau đó để cho Thương Lục đưa hắn ra cửa.Bộ đàm ẩn nhét trong tai Tiết Lượng, truyền lại tình huống nói chuyện với Thương Lục tức thời cho Nhậm Du Nhiên, Nhậm Du Nhiên thấy thời cơ đã chín muồi, thông qua với đội phòng chống ma túy một câu, hạ lệnh hành động.Đội cảnh sát hình sự bên này ngoại trừ Nhậm Du Nhiên ra, người dẫn đội là Ôn Chất Bân, thuộc hạ đặc vụ thân kinh bách chiến của Cố Dĩ Di, phối hợp với đội phòng chống ma túy hành động.Bản nhân Cố Dĩ Di không gia nhập hành động, cô gác súng bắn tỉa ở vị trí trên cao cách U minh mê sắc 500 mét, nắm giữ mấu chốt chiến thắng từ xa.Buổi tối ở hộp đêm vẫn giống như mỗi ngày, đắm chìm trong hoa thắm liễu xanh, âm nhạc ồn ào điếc tai và những bước nhảy điên cuồng, khắp nơi là cuộc sống mơ mơ màng màng.Bên ngoài hộp đêm có không ít vệ sĩ tuần tra, nhưng khi những tên vệ sĩ này đối mặt với toàn bộ cảnh sát có võ trang không một ai không bị trói giữ.
Nhóm cảnh sát phòng chống ma tuý thuần thục đánh rơi vũ khí trên người bọn vệ sĩ, Ôn Chất Bân phối hợp ăn ý với đội trưởng đội phòng chống ma túy, một trái một phải dẫn đội vọt vào bên trong hộp đêm.Những người khách vốn đang mơ mơ màng màng sợ hãi, tiếng thét chói tai vang lên từ khắp nơi, Ôn Chất Bân giơ súng tiến vào, vừa hô lên cảnh sát phá án, vừa ra hiệu bảo các đội viên kiểm soát điều tra những người khách vô tội và người buôn ma túy.
Tiết Lượng cùng với Thương Lục mới đi đến cầu thang ở lầu hai, vài tên cảnh sát có võ trang đã xông tới trước mắt, Thương Lục cuối cùng cũng phản ứng nhanh, cô ta không rảnh lo chuyện gì khác, phản ứng đầu tiên chính là kéo Tiết Lượng đến trước người mình làm tấm chắn người.Tiết Lượng diễn cũng không tồi, sợ muốn chết, hàng trong tay ném xuống đất, giơ đôi tay lên để các cảnh sát đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn lợi dụng lúc hỗn loạn nháy mắt với Ôn Chất Bân, vừa lui ra sau, dẫn Thương Lục đi vào hướng mật thất.Cửa mật thất sau pho tượng cao nửa người ở chỗ ngoặt hành lang, Tiết Lượng liếc mắt qua hướng bên kia một cái, Ôn Chất Bân lập tức hiểu ra, anh không vội đáp lại, chỉ là vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Thương Lục như cũ.
Thương Lục lấy ramột con dao nhỏ trong tay, đặt trên cổ Tiết Lượng, dao nhỏ sắc bén vô cùng, cọ một chút đã vẽ ra một vết máu trên cổ Tiết Lượng.Tiết lượng đau đến mức kêu gào, vừa gào lớn làm Thương Lục phân tâm, vừa lui về phía sau dẫn cô ta tới bên cửa sổ.Bốn phía hộp đêm tất cả đều là cảnh sát, cửa sổ đương nhiên không ngoại lệ, có đặc vụ nhảy vào từ bên ngoài cửa sổ lầu hai, chuẩn xác rơi xuống phía sau Thương Lục.
Người phụ nữ hét lớn một tiếng lập tức xoay người, động tác của cô ta cho dù nhanh cũng không nhanh bằng đội viên đội đặc vụ thân kinh bách chiến, chỉ hai chiêu đã bị khống chế trên mặt đất, liều mạng giãy giụa.Trước khi tiến vào Nhậm Du Nhiên đã dặn dò bọn họ phải diễn cho hết, vì thế Ôn Chất Bân cũng gọi người trói Tiết Lượng lại, ấn trên mặt đất.
Anh ấy đi đến trước cửa mật thất, nhìn trước pho tượng, khoé mắt dừng ở trên người Tiết Lượng.
Tiết Lượng chớp mắt trái với anh một chút, Ôn Chất Bân không chút do dự ấn xuống mắt trái của pho tượng.Cửa ngầm của mật thất ầm ầm mở ra, Thương Lục hô to một tiếng: "Chạy mau!" Cô ta là đang nhắc nhở người bên trong mật thất.Viên đạn lao ra từ bên trong trước tiên, Ôn Chất Bân sớm đã có chuẩn bị, trong nháy mắt lúc cửa mở ra cũng đã tránh ở hai bên hông, viên đạn xuyên vào tường, Ôn Chất Bân đãn theo đặc vụ cùng với cảnh sát phòng chống ma túy vọt vào bên trong mật thất.Bên trong mật thất vang lên một trận tiếng súng hỗn loạn, Tiết Lượng bị người ấn quỳ trên mặt đất, hắn không nhìn được tình cảnh bên trong, nhưng lòng lại vô cùng bình tĩnh.Gian mật thất này còn lớn hơn nhiều so với những gì Tiết Lượng đã thấy, Ôn Chất Bân dẫn người đi vào giải quyết không ít tên buôn ma túy mang theo súng, khống chế những tên nghiện thuốc còn đang nằm trên ghế hít mây nhả khói, vẫn chưa thấy được ông chủ của cửa hàng này.
Ôn Chất Bân tìm nửa ngày ở chỗ sâu trong mật thất, gian mật thất này chắc chắn còn có cửa thông qua con đường khác, ông chủ chắc chắn đã vừa dẫn người chạy đi từ con đường bí mật.Ôn Chất Bân cũng không nôn nóng, dẫn theo người chậm rãi tìm đường thông ở trong phòng, nghĩ thầm: thật sự chạy ra thì coi như hắn ta xui xẻo, có người tuyệt đối sẽ không để hắn ta chạy.Trong một góc nhỏ phía bắc trong hộp đêm, đột nhiên mở ra một cái lỗ chó không đáng để mắt tới, hai người đàn ông cao to trong tay cầm súng bò ra từ bên trong, sau khi xem xét mọi nơi túm một người khác từ trong động ra.Cố Dĩ Di bên ngoài năm trăm mét thông qua kính nhắm nhìn thấy rõ ràng, cô ném lon coca mới uống xong trong tay, nhẹ đẩy viên đạn lên đạn, ngón trỏ phải giữ trên cò súng.
Cô dừng tâm ngắm chuẩn ở phần đầu người đàn ông trẻ tuổi, chỉ cần cô đè cò súng xuống, hắn ta hẳn phải chết là điều không thể nghi ngờ.
Nhưng cô chỉxẹt qua từ trên đầu hắn ta, hơi nhướng mày, cuối cùng ngừng trên cẳng chân hắn ta, không chút do dự đè cò súng xuống.Tiếng súng vang lên, viên đạn cọ vào mũi giày của L rồi đóng đinh trên mặt đất, L sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, hai người đi theo hắn ta duỗi tay nâng hắn ta dậy.
Bọn họ muốn chạy, nhưng cảnh sát sẽ không cho bọn họ cơ hội này, Nhậm Du Nhiên bên trong xe chỉ huy đã lên tiếng cảnh cáo, nhưng bước chân của bọn hắn vẫn không dừng lại, thậm chí còn hoảng loạn bắn về hướng xe cảnh sát.Cố Dĩ Di ở xa chật một tiếng, ống ngắm lại một lần nữa đuổi theo cẳng chân của L, khi hắn ta sắp chạy đến xe, lại lần nữa đè cò súng xuống.Theo âm thanh đó L ngã xuống đất.