Khu làm việc của đội điều tra hình sự công an sở nằm ở tòa nhà sở tỉnh, Nhậm Du Nhiên đỗ xe xong, cầm mấy hộp trà lớn trong cốp xe, quen đường đi lên tầng, cô ấy cố ý không đi đến chỗ Trương Diên Húc, đến rồi cũng không đi chào hỏi.Hạ Chi Tinh là người thành phố Hàng, nhà nàng ấy buôn bán trà, tự sản xuất tự tiêu thụ, tuyệt đối đều là trà tốt.
Thường Quốc Khánh hảo trà, thích uống, cũng hiểu về nó, Nhậm Du Nhiên hiểu được sở thích của ông ấy, trước đây đã đặc biệt bảo Hạ Chi Tinh giúp đỡ để lại cho cô ấy một ít trà ngon, chỉ đợi có thời gian là mang đi thăm Thường Quốc Khánh.Thường Quốc Khánh nghe thấy là trà Minh Tiền trà Long Tĩnh chính gốc, mày nhọn cũng nhếch lên một cách không rõ ràng, nhìn ra được tâm trạng đang vui.
Nhưng ông ấy lại cố ý muốn làm bộ, bưng lên nói: "Coi như con còn có lương tâm."Ông ấy nhận lấy trà, bảo Nhậm Du Nhiên ngồi xuống, lại liếc cô ấy một cái, có chút không hài lòng hỏi: "Sao con lại tự mình đến đây? Bạn gái con đâu?"Trà là do người ta tặng, sao người lại không tới?Nhậm Du Nhiên cười đùa cợt nhả nói: "Không tiện, lần sau đưa cô ấy đến nhà thăm chú."Thường Quốc Khánh không biết bạn gái cô ấy là ai, hỏi: "Việc này có gì không tiện chứ?"Nhậm Du Nhiên: "Cô ấy là minh tinh, sở chúng ta người ra người vào, không tiện lắm."Lúc này Thường Quốc Khánh đã hiểu rồi, trừng to mắt nhìn cô ấy, hỏi: "Có ảnh không?""Có!" Nhậm Du Nhiên tìm được một bức ảnh của Hạ Chi Tinh trong album ảnh trong điện thoại, là người hâm mộ chụp trong một lần tham gia hoạt động nào đó, Nhậm Du Nhiên đã tự lưu lại trong lúc lướt Weibo.Thường Quốc Khánh cầm điện thoại của cô ấy nhìn một hồi lâu, trách một tiếng: "Xinh đẹp như vậy.
Kết duyên với con đúng là đáng tiếc."Nhậm Du Nhiên nghe ra ông ấy đang nói ngược với lòng mình, cười phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy.""Cô ấy tên là gì?" Thường Quốc Khánh là một cán bộ kỳ cựu, không quan tâm đến giới giải trí, nhìn thấy Hạ Chi Tinh thì chỉ cảm thấy xinh đẹp, hoàn toàn không có nhận thức về việc nàng ấy là minh tinh gì đó.Nhậm Du Nhiên: "Hạ Chi Tinh."Thường Quốc Khánh dùng máy tính tra tư liệu về Hạ Chi Tinh, lý lịch sơ lược dài ngoằng trên Baike Baidu làm mù mắt lão của ông ấy, tuy rằng ông ấy không hiểu, nhưng nhìn thấy nội dung trên mạng nhiều như vậy, cũng biết chắc là một minh tinh rất có tiếng.Thường Quốc Khánh nhìn nhìn máy tính, lại nhìn nhìn Nhậm Du Nhiên, tầm mắt qua lại mấy lần, cuối cùng cũng không căng được nữa, cười tươi như hoa: "Con bé thối! Con thật là! Không chịu thua kém thế này!"Nhậm Du Nhiên cũng nhếch miệng cười.Hai chú cháu cười một hồi lâu, giống hệt như hai kẻ ngốc vui cười hớn hở.Hai người cười đủ rồi, Thường Quốc Khánh không đợi được rửa sạch bộ trà trên bàn, sau đó pha trà Long Tĩnh mà Nhậm Du Nhiên đưa tới.Nhậm Du Nhiên cười ông ấy: "Chú, chú không đến nỗi gấp như vậy chứ?"Thường Quốc Khánh trừng mắt nhìn cô ấy: "Con thì hiểu cái gì? Quà cháu dâu tặng, có thể không gấp sao?" Ông ấy vui vẻ pha trà, nói: "Lần sau tìm chút thời gian đưa cháu dâu đến nhà ngồi một lúc, thím con nhớ con lắm đấy."Nhậm Du Nhiên ngoan ngoãn đáp ứng: "Biết rồi."Thường Quốc Khánh không tin cô ấy, bây giờ độ tín nhiệm của cô ấy vô cùng thấp: "Đừng có chỉ nói mà không làm! Năm trước con đáp ứng với chú như thế nào? Bản thân tự nhìn xem bây giờ đã là tháng mấy rồi?"Lúc ăn Tết là tháng hai, bây giờ đã là cuối tháng năm, Nhậm Du Nhiên đuối lý, xin dung thứ: "Chú, con sai thật rồi.
Không phải là trước đây cứ có vụ án sao.
Lần này con nhất định nói được làm được, trở về con sẽ hỏi lịch trình sau này của cô ấy, được nghỉ thì lập tức đưa cô ấy đến thăm chú và thím."Cô ấy đáp ứng vô cùng vui vẻ, hoàn toàn quên mất Hạ Chi Tinh ngay cả bố mẹ mình cũng chưa gặp qua.
Có điều Thường Quốc Khánh không quan tâm đến cái này, nghe thấy cô ấy hứa hẹn thì mặt mày hớn hở.
Nếu ông ấy có thể gặp được bạn gái của Nhậm Du Nhiên sớm hơn ông Nhậm, vậy thì ông phải đi ngang rồi! Còn phải gọi điện chọc tức hai vợ chồng nhà ông Nhậm!Hai chú cháu lại nói đến chuyện nhà, sau khi uống xong hai chén trà, Thường Quốc Khánh chủ động hỏi: "Trước đó con có nói với chú trên điện thoại, có chuyện muốn hỏi chú, chuyện gì vậy?"Trước đó đều nói đến chuyện thường ngày, lúc này mới đi vào chủ đề chính, Nhậm Du Nhiên rút hai tờ giấy từ trong túi ra, bày trước mặt Thường Quốc Khánh, nói: "Chú, nét chữ trên hai tờ giấy này đều đến từ một người."Thường Quốc Khánh đeo kính lên, cầm lấy cái kính lúp ở bên cạnh, quan sát thật kỹ càng.Nhậm Du Nhiên cầm hai tờ bút tích, một tờ là tài liệu mà Yến Quy viết ở trong cục, một tờ là do Nhậm Du Nhiên viết lúc ngây người trong phòng làm việc.Thường Quốc Khánh nói: "Quả thực là cùng một người viết.
Sao vậy?"Nhậm Du Nhiên chỉ chỉ vào phần tài liệu đó: "Đây là chữ mà cô ấy viết trước mặt mọi người lúc bình thường." Lại chỉ chỉ vào phần còn lại, "Đây là một lần cô ấy vô tình viết ra.
Hai loại bút tích này bề ngoài thì hoàn toàn không giống nhau, con muốn biết tại sao cô ấy lại viết ra hai loại chữ không giống nhau trong hai tình huống khác nhau này."Thường Quốc Khánh chau mày, nghe mà có hơi mơ hồ: "Rốt cuộc con muốn hỏi cái gì?"Nhậm Du Nhiên nghĩ một lúc, đổi cách hỏi: "Là mất trí nhớ sao? Ví dụ như một người mất trí nhớ rồi, nét chữ cũng sẽ thay đổi không?"Thường Quốc Khánh tức cười nhìn cô ấy: "Trừ khi trung khu viết phải gặp phải tổn thương, nếu không cho dù có mất trí nhớ cũng sẽ không thay đổi nét chữ.
Hơn nữa, nếu trung khu viết chịu tổn thương, chức năng viết chữ của người này sẽ mất đi, lâm sàng gọi cái này là "chứng khó đọc", nếu như là "chứng khó đọc", vậy thì ngay cả việc cầm bút cũng khó, không cần nói đến nét chữ có thay đổi hay không."Nhậm Du Nhiên lại hỏi: "Rối loạn nhân cách thì sao?"Thường Quốc Khánh lắc đầu: "Tuy rằng rối loạn đa nhân cách có những nhân cách khác nhau, tính cách trí nhớ của mỗi một nhân cách có thể khác nhau, nhưng họ đều dùng chung một vật dẫn, đặc thù chữ viết của vật dẫn này sẽ không thay đổi.
Không phải, hai câu con hỏi chú rất kỳ lạ, nét chữ con đưa cho chú xem đều là cùng một người, tuy rằng nhìn không giống, nhưng cách viết đặc thù, nét bút đặc thù và bút tích đặc thù đều thống nhất, chắc chắn là do một người viết.
Điều chú có thể nói cho con là như vậy, con hỏi chú tại sao cô ấy lại viết ra chữ viết khác nhau, cái này con không nên hỏi chú, con nên đi hỏi chính cô ấy."Nhậm Du Nhiên mím mím môi, thầm nói nếu như con có thể hỏi cô ấy thì đã không chạy đến đây hỏi chú rồi.Cô ấy trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng lại lấy một tờ giấy từ trong túi ra, đây cũng là một phần văn kiện, nhưng là từ rất nhiều năm trước."Chú xem thử cái này, có phải cũng là một người không?"Thường Quốc Khánh nhận lấy văn kiện xem kỹ một lúc, nét chữ trên phần văn kiện này giống hệt trên phần thứ hai, rất dễ để giám định."Cũng là cùng một người."Thường Quốc Khánh vừa nói xong, đã nghe thấy Nhậm Du Nhiên hít thở nặng nề, lồng ngực cô ấy phập phồng kịch liệt, vành mắt đỏ hoe, vẻ mặt như phải trải qua chấn động nào đó dữ dội lắm.Thường Quốc Khánh bị dáng vẻ này của cô ấy dọa sợ: "Cháu gái, con làm sao vậy?"Trong mắt Nhậm Du Nhiên toàn là sương mù ngưng tụ, cô ấy hé miệng, ngập ngừng một lúc nhưng lại không nói ra lời.
Cô ấy cụp mắt, nước mắt rơi xuống mà không báo trước, Thường Quốc Khánh bị cô dọa đến mức luống cuống chân tay."Không phải, cháu gái, con gặp phải chuyện gì vậy?" Thường Quốc Khánh nhìn nhìn ba phần nét chữ đặt trên bàn, hỏi: "Cái này, cái này là chữ của ai?"Nhậm Du Nhiên muốn trả lời câu hỏi của ông ấy, nhưng cô ấy không cách nào phát ra được âm thanh, cô sợ mình chỉ cần lên tiếng là sẽ khóc nức nở, mất mặt quá đi.
Cô ấy muốn ép nước mặt lại, nhưng cảm xúc không chịu sự khống chế của cô, nước mắt cứ thế rơi không ngừng, giống như đang phát tiết hết toàn bộ tủi thân và bi thương tích tụ trong nhiều năm qua ngay tại khoảnh khắc này.Đến cuối cùng, Nhậm Du Nhiên dứt khoát không chống cự lại cảm xúc nữa, cô ấy để mặc bản thân mình phát tiết ra, để mặc bản thân sụp đổ, mà Thường Quốc Khánh ở ngay bên cạnh vỗ bả vai và sau lưng cho cô ấy, lặng lẽ ở bên cô, đợi cô khóc xong.Đến khi Nhậm Du Nhiên cuối cùng cũng ngừng rơi nước mắt, cô ấy cầm khăn giấy lau nước mắt nước mũi, đôi mắt đỏ ửng giống như con thỏ, nghẹn ngào nói với Thường Quốc Khánh: "Chú, để chú chê cười rồi."Thường Quốc Khánh đau lòng vỗ vỗ cô ấy, nói: "Chê cười gì chứ, cháu gái lớn ở chỗ chú đây thì có thể chê cười gì? Chuyện mất mặt hơn nữa hồi nhỏ của con chú cũng từng nhìn thấy rồi, không sao không sao, không khóc nữa là được."Nhậm Du Nhiên khịt mũi, giải thích: "Đây là một người bạn của con...!Chú, bây giờ con vẫn chưa thể nói rõ ràng với chú, nhưng con lại gặp được cô ấy rồi, không ngờ rằng đời này con còn có cơ hội gặp cô ấy..." Nói mãi nói mãi cô ấy lại muốn khóc, cô ấy thật sự không nghĩ sẽ có một ngày mình gặp lại Sở Ngôn lần nữa, cho dù người đó đã có một bộ mặt hoàn toàn khác.Cô ấy không nói thẳng, Thường Quốc Khánh cũng không truy hỏi, chỉ an ủi cô ấy: "Bạn tốt trùng phùng, đây không phải chuyện nên vui sao? Đừng khóc nữa mà."Nhậm Du Nhiên lau nước mắt, nói: "Con đang vui đây!"Sau khi đau buồn quả thực là mừng rỡ, niềm vui của Nhậm Du Nhiên khi nghe chuyện Sở Ngôn còn sống không thể hình dung bằng một câu đơn giản.
Khi màn đêm tuyệt vọng phá vỡ ánh sáng bình minh, kỳ tích chưa từng khao khát lại thật sự xuất hiện, Nhậm Du Nhiên chưa bao giờ cảm kích ông trời như lúc này."Chú, chúng ta vẫn luôn nói "nhìn chữ như người", có phải thông qua nét chữ quen thuộc, có thể nhận ra người quen thuộc không?"Thường Quốc Khánh cười cười, nói: "Đúng.
Có những người hiểu câu này thành nhìn nét chữ sẽ nghĩ đến tính cách của một người, việc này không chính xác, bởi vì nét chữ không thể hoàn toàn phản ánh tính cách của một người.
Nhưng nhìn thấy nét chữ quen thuộc quả thực sẽ giúp chúng ta phân biệt ra người viết nó."Nhậm Du Nhiên thu ba tờ giấy kia lại, Sở Ngôn không phải là cánh diều đứt dây, cô ấy là người có duyên gặp lại.