Editor: loi_nha_tinh
Beta: Mai Tuyết Vân
Hoa Nhứ Nhi rất sợ Hoa Luyện, bình thường chỉ cần một ánh mắt của hắn cũng khiến nàng sợ tới mức im bặt.
Nhưng hôm nay cũng không biết nàng ta lấy dũng khí ở đâu, mà dù cho bị Hoa Luyện nhìn chằm chằm như vậy mà vẫn muốn nói tiếp, chỉ là hơi lắp bắp: “Đại, đại ca! Huynh, huynh bỏ mặc muội sao? Huynh nhìn xem thương tích trên mặt muội nè!” Nàng nói rồi chỉ vào mặt mình.
Hắn chỉ thấy trên khuôn mặt hồng hào trắng trẻo có hơi đỏ một chút, không biết là bị thương do đâu, hay là ai làm? Hoa Luyện có vẻ mất kiên nhẫn, đời này của hắn hầu như chỉ tồn tại vì ba đệ muội này, bây giờ muốn mình được tự do một lần mà nàng ta cũng muốn xen vào hay sao? “Bị thương thì mời đại phu đến xem là được, muội nói với huynh làm gì, chẳng lẽ muội nghĩ huynh biết y thuật sao?” Nói xong, hắn mặc kệ Hoa Nhứ Nhi có nghe vào hay không, trực tiếp kéo Thanh Hoan vào phòng trong.
Nếu ngay lúc này hắn quay đầu lại nhìn một cái thì sẽ phát hiện biểu tình trên mặt muội muội “xinh xắn động lòng người” của hắn đáng sợ đến nhường nào.
Nhưng Hoa Luyện cũng không để trong lòng, Hoa gia trang này là do hắn làm chủ, hắn muốn cưới ai, chẳng lẽ còn phải được sự đồng ý của đệ muội sao chứ?
Để tránh đêm dài lắm mộng, hắn định ra hôn kỳ rất gần.
Ngoài dự đoán chính là cho đến trước ngày đại hôn, Hoa Nhị, Hoa Tam và Hoa Nhứ Nhi cũng không đến tìm Thanh Hoan gây phiền toái.
Bởi vì Hoa Luyện tìm rất nhiều việc cho bọn hắn làm.
Còn Hoa Nhứ Nhi tuy chán ghét Thanh Hoan, cũng không muốn nàng làm đại tẩu của mình, nhưng so với hôn sự này thì việc chiếm lấy lòng của Vô Nhai ca ca vẫn quan trọng hơn.
Hơn nữa, nếu Vô Nhai ca ca tận mắt nhìn thấy tiểu tiện nhân này gả cho người khác thì chắc là tim hắn sẽ không còn đặt trên người nàng ta nữa chứ?
Vì thế Hoa Nhứ Nhi cố tình kiềm chế ý muốn nhanh chóng trả thù của mình.
Nàng giống như một con rắn độc lè lưỡi nấp trong bóng tối, nhìn có vẻ như vô hại, nhưng chẳng qua chỉ đang chờ thời cơ chín muồi mà thôi.
Thanh Hoan cũng vậy, nàng đang chờ cơ hội để kích thích Quân Vô Nhai, ít nhất nàng muốn hắn nhận ra nếu không có nàng thì hắn sẽ không sống nổi, mà đầu sỏ khiến cho cả đời của hắn không được toàn vẹn không ai khác chính là Hoa Nhứ Nhi.
Nhưng thật phiền toái, ngay cả khi tân lang tân nương được đưa vào động phòng, Quân Vô Nhai cũng không có cơ hội thấy rõ mặt của tân nương.
Toàn bộ tâm tư của hắn đều tập trung vào việc tìm kiếm Thanh Hoan.
Hắn tới tham dự hôn lễ của Hoa Luyện cũng chỉ là do hai nhà là thế giao.
Quân Vô Nhai nghe nói Hoa Luyện muốn cưới vợ, đương nhiên là cảm thấy cao hứng.
Hắn cảm thấy cô nương kia thật may mắn được Hoa Luyện coi trọng.
Suốt buổi tiệc mừng hắn đều như mất hồn mất vía, cũng không biết đang nghĩ gì.
Hoa Nhứ Nhi ngồi ngay cạnh hắn, tất nhiên thấy được dáng vẻ mệt mỏi của hắn.
Nàng vừa tức vừa ghen ghét, chỉ mong có thể nhào lên lột da róc xương Thanh Hoan mới thỏa được mối hận trong lòng nàng.
Đêm tân hôn, Thanh Hoan cũng không khẩn trương.
Lúc còn sống nàng cũng đã từng gả chồng, nhưng người đó không phải là người nàng yêu mà là một lão nhân lớn tuổi hơn nàng rất nhiều.
Lão nhân chưa từng chạm vào nàng mà đối xử với nàng giống như nữ nhi của mình.
Lúc đó thanh danh của nàng đã mất hết, tiếng xấu lan xa.
Dù cho người cưới nàng là một lão nhân thì cũng không tránh khỏi phải nghe thấy những lời đàm tiếu đó.
Khi đó trong lòng Thanh Hoan không hề có sự vui sướng của một cô dâu mới.
Nàng cũng từng ngây thơ hồn nhiên như một cô thiếu nữ bình thường, nhưng thế giới hiện thực tàn khốc đã tra tấn nàng trở thành như vậy.
Hoa Luyện vẫn chưa chạm vào nàng, hắn nói là muốn chờ nàng chuẩn bị tốt rồi nói sau.
Đêm đó hai người ngủ cùng giường nhưng không hề động đến nhau.
Tất nhiên là Hoa Luyện muốn được khai trai.
Ai cưới tức phụ mà không muốn ôm ngủ chứ? Nhưng mỗi khi hắn nhớ tới ánh mắt của Thanh Hoan lúc nàng chờ Quân Vô Nhai, cánh tay vừa giơ lên lại như đeo đá nặng ngàn cân, không cách nào có thể mở vạt áo của nàng ra được.
Thôi thôi, chờ đến khi nàng chuẩn bị tốt rồi hãy nói.
Hắn cũng không phải tên háo sắc phóng đãng gì.
Sáng sớm ngày thứ hai, dựa theo quy củ thì người Hoa gia phải gặp mặt tẩu tử.
Bởi vì không có trưởng bối nên việc gặp công công bà bà đều được miễn.
Hoa Luyện đưa một chiếc vòng ngọc cho Thanh Hoan, nói đó là mẫu thân hắn lúc còn sống hay đeo, vô cùng giá trị, muốn hắn sau này truyền cho thê tử của mình.
Thanh Hoan vốn dĩ không muốn nhận, đồ quý giá như vậy sao nàng có thể giữ được? Nhưng Hoa Luyện nói mãi khiến nàng không thể từ chối.
Tối hôm qua Quân Vô Nhai ở lại Hoa gia trang.
Sáng sớm nay Hoa Nhứ Nhi gọi hắn dậy, muốn cùng với hắn đi xem dung mạo của đại tẩu mới.
Hoa Nhứ Nhi vô cùng vui vẻ, kéo ống tay áo của Quân Vô Nhai lải nhải nói mãi.
Nàng nói đại ca sủng ái đại tẩu như thế nào, nói hạ nhân trong gia trang đồn đãi dung mạo của đại tẩu xinh đẹp thế nào… Nàng khen Thanh Hoan lên tận trời.
Nhưng dù cho nàng nói khéo như thế nào cũng không thể bằng ánh mắt chấn động của Quân Vô Nhai khi hắn thấy Thanh Hoan!
Hôm nay nàng mặc một bộ hồng y rực rỡ, mái tóc nàng đã búi lên kiểu tóc của phụ nhân.
Sắc mặt nàng hồng nhuận sáng rỡ, đẹp không nói nên lời.
Quân Vô Nhai theo bản năng bước lên cầm chặt tay Thanh Hoan, liên tục gọi nàng là Thất Thất.
Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn hắn, chưa nói tiếng nào thì một chưởng của Hoa LUyện đã đánh tới.
Quân Vô Nhai không thể không buông tay, nếu không cả hai tay hắn đều sẽ bị chặt đứt!
“Thất Thất! Thất Thất, là nàng đúng không? Ta không nhận lầm, nàng chính là Thất Thất!” Quân Vô Nhai vô cùng kích động.
Tuy Hoa Luyện che trước mặt hắn, nhưng hắn vẫn cố chấp muốn đẩy Hoa Luyện ra: “Thất Thất, nàng không nhớ ta sao? Chẳng lẽ nàng đã quên chúng ta đã từng ở chung mấy năm? Chẳng lẽ nàng đã quên mất lời thề một đời bên nhau dưới ánh trăng của chúng ta?”
Thanh Hoan chỉ im lặng nhìn hắn, mỉm cười nói: “Vị công tử này thật kì lạ.
Ta chưa từng gặp qua công tử, sao lại săn đón ta như vậy? Phu quân ta còn ở đây, công tử quá vô lễ rồi.
Mở miệng ngậm miệng một lời thề mãi mãi bên nhau, nói ra mà không sợ người ta cười sao?”
Quân Vô Nhai không dám tin những lời này lại được thốt ra từ trong miệng Thất Thất của hắn.
Thất Thất của hắn dịu dàng nhu mì, lá gan hơi nhỏ nhưng lại vô cùng dũng cảm.
Từ trước đến giờ hắn chưa hề nghe nàng nói những lời như vậy! Hắn mở ta hai mắt nhìn, nhưng dung mạo nữ tử trước mắt quen thuộc đến độ khiến hốc mắt hắn nóng lên: “Ta tìm nàng suốt nửa năm… nửa năm nay nàng đã đi đâu? Sao nàng quay lại mà không chịu gặp ta? Ngày ấy ta đến Ỷ Hương viện, sao nàng tránh mặt ta? Rồi sau đó ta lại đến thì nàng đã đi mất rồi?”
Thanh Hoan nhàn nhạt nhìn hắn, tiến về phía trước vài bước.
Ngay lúc Quân Vô Nhai nghĩ rằng nàng sẽ đến bên cạnh hắn, thì lại thấy Thanh Hoan ngừng lại ở bên cạnh Hoa Luyện, còn chủ động khoác tay Hoa Luyện: “Vị công tử này đúng là thích nói đùa, ta và công tử vốn dĩ không quen không biết, chắc công tử đã nhận sai người rồi.”
“Không.
Ta tuyệt đối sẽ không nhận nhầm nàng.
Nàng chính là Thất Thất của ta!” Không có được lời hồi đáp của Thanh Hoan, Quân Vô Nhai vội vàng quay qua hỏi Hoa Luyện: “Hoa Luyện, lời ta nói đều là thật, đây là vị hôn thê của ta, không phải của huynh!”
“Đúng là không phải của ta.” Ngoài dự đoán, Hoa Luyện lại thừa nhận.
Thanh Hoan kinh ngạc ngẩng đầu, Hoa Luyện nhếch miệng cười với nàng, nói: “Là vị hôn thê của đệ, nhưng lại là chính thất phu nhân của ta!”.