Editor: loi_nha_tinh
Beta: Mai Tuyết Vân
Ngay đúng lúc này, Thanh Hoan lại cố ý vào địa lao thăm Hoa Nhứ Nhi.
Hoa Nhứ Nhi bị nhốt trong đó, một thân y phục hồng nhạt đã dơ dáy không còn nhìn ra màu sắc.
Hoa Tam chết, Hoa Nhị thì bị thương, chuyện này đã khiến cho Hoa Luyện sứt đầu mẻ trán.
Toàn bộ Hoa gia trang tràn ngập một bầu không khí nặng nề, tất nhiên không ai có tâm tư đi quản Hoa Nhứ Nhi.
Thật ra cho đến hôm nay Hoa Luyện vẫn không biết phải làm gì.
Cả đời này của hắn có thể nói là luôn quyết đoán nhanh gọn, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Nhưng khi trong nhà xảy ra chuyện thì hắn lại không thể khống chế cảm xúc để đưa ra quyết định chính xác.
Hắn biết rõ Nhứ Nhi giết Tam đệ, nàng ta cũng suýt chút nữa giết chết Nhị đệ, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể nhẫn tâm được.
Dù sao đó cũng là muội muội hắn đã từng vô cùng cưng chiều.
Hắn đã Kia dù sao cũng là hắn đã từng sủng ái có thêm muội muội, đã từng vì nàng mà ngay cả sao trên trời cũng muốn hái xuống.
Người muội muội đã từng ôm đùi hắn ngọt ngào gọi Đại ca… Nhưng mà từ lúc nào nàng ta đã biến thành người thế này chứ? Bây giờ nghĩ lại hắn cảm thấy chán ghét và căm hận Hoa Nhứ Nhi, nhưng hắn cũng tự chán ghét mình.
Nếu như hắn sớm phát hiện tính tình sai lệch của Nhứ Nhi rồi dạy dỗ lại mà không phải lạnh nhạt, thờ ơ, thì có phải lúc này mọi chuyện sẽ khác?
Bọn họ là bốn huynh muội ruột thịt, nhưng sao quan hệ của bọn họ lại trở nên như thế này.
Với Hoa Nhứ Nhi mà nói, ai tới thăm nàng cũng được, chỉ một mình Thanh Hoan là không được! Nàng vừa thấy Thanh Hoan thì trong nháy mắt trở nên điên cuồng, dung mạo xinh đẹp thậm chí bởi vì vậy mà vặn vẹo đáng sợ.
Thanh Hoan yên lặng nhìn nàng ta, trong lòng không khỏi vô cùng cảm khái.
Giả như Hoa Nhứ Nhi có thể khoan dung một chút thì chuyện sẽ không đến nỗi như bây giờ.
Xét cho cùng thì cũng do nàng ta quá mức ích kỷ và , sự tình đều sẽ không phát triển trở thành như bây giờ.
Xét đến cùng, nàng quá mức ích kỷ và ngang ngược.
Đồ của nàng ta thì không cho phép ai nhúng chàm, ngay cả ba người ca ca cũng không ai có thể cưới vợ được.
Nhưng hôm nay nàng tới đây không phải để thức tỉnh Hoa Nhứ Nhi, “Đã lâu không gặp, đại tiểu thư vậy mà lại trở thành tù nhân, thật là mới mẻ nha.”
Ánh mắt Hoa Nhứ Nhi nhìn chằm chằm Thanh Hoan như muốn chém nàng thành ngàn mảnh.
“Tiện nhân! Ngươi đừng vội đắc ý! Ngày ta tự do, điều đầu tiên ta làm là phải khiến ngươi sống không bằng chết!”
“Vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã.” Thanh Hoan mỉm cười trả lời.
Nàng tới gần song sắt, nhẹ giọng nói, “Mới đây thôi, ta vừa thân mật chung đụng một hồi với Vô Nhai, cái tư vị kia nhớ lại ta còn thấy thèm đó.
Hắn đã biết ngươi là người ác độc như vậy, ngươi nói xem, có ta ở đây thì hắn có còn muốn gặp ngươi nữa không? Tin tưởng ngươi hả? Dù sao thì… ngươi giết Nhị gia, tất cả mọi người đều nhìn thấy mà.”
“Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!!” Hoa Nhứ Nhi đã bị kích thích đến mức nói năng lộn xộn, luôn mồm mắng Thanh Hoan là tiện nhân.
Thanh Hoan còn sợ chưa đủ kích thích, nhẹ giọng tiểu nhân nói một câu: “Ta nói cho ngươi biết nha, thật ra… Tam gia là do chính ta đẩy vào hồ sen đó.
Lúc đó trời rét căm, chân cẳng của hắn lại không tiện, sau khi rơi xuống hồ còn hấp hối giãy giụa, ta liền dẫm lên tay hắn, ấn đầu hắn xuống để nước hồ tràn vào miệng hắn… Ngươi không thấy được cái cảnh lúc đó thật là đáng tiếc.”
Nói xong, nàng thỏa mãn đắc ý xoay người đi, cười lạnh nói: “Nhưng dù bây giờ ngươi biết cũng vô dụng.
Ai bảo ngươi đã là người sắp chết chứ? Đại tiểu thư cứ yên tâm, ta sẽ cho ngươi biết cái gì mới gọi là địa ngục chân chính.”
Giây tiếp theo, liền nghe thấy tiếng nói lạnh lẽo của Hoa Nhứ Nhi: “Phải không? Ta thật muốn nhìn xem ngươi khiến ra rơi vào địa ngục như thế nào!”
Cơn đau xuyên tim truyền đến, Thanh Hoan cúi đầu nhìn về phía mũi dao xuyên qua ngực nàng.
Hoa Nhứ Nhi còn sợ nàng chưa chết, cố ý xoay chuôi dao như muốn cắt nát trái tim nàng.
Trong lòng Hoa Nhứ Nhi vô cùng hưng phấn, cuối cùng cũng có thể giết chết con tiện nhân nàng hận thấu xương này.
Con kỹ nữ, kỹ nữ! Nhưng tại sao… con tiện nhân này trước khi chết lại cười với nàng chứ? Nàng còn chưa kịp tự hỏi rõ chuyện này thì một chưởng đã đánh úp lại, nàng bị đánh bay qua một bên, thân nàng đụng vào tường rồi té mạnh xuống đất, phun một ngụm máu tươi.
“Vô, Vô Nhai ca ca…?!” Nàng không dám tin nhìn vào người đã đánh nàng bị thương.
Quân Vô Nhai bỏ qua tiếng gọi của nàng ta, run rẩy bế Thanh Hoan đang thở thoi thóp trên mặt đất lên.
Hoa Luyện đứng ở phía sau hắn, sắc mặt trắng bệch đáng sợ.
“Đừng...Đừng, nàng đừng bỏ ta… Đừng mà…” Quân Vô Nhai hốt hoảng dùng tay ấn xuống ngực Thanh Hoan, nhưng dòng máu tươi vẫn trào ra.
Rõ ràng hắn là thần y, nhưng lại không có cách nào cứu nàng.
Ánh mắt Thanh Hoan trở nên mờ mịt mông lung, chỉ khi nhìn thấy hắn thì có một tia sáng rỡ.
Nàng nâng tay sờ mặt Quân Vô Nhai, hắn run rẩy vỗ về bàn tay nhỏ nhắn vô lực của nàng, vừa dịu dàng vừa tuyệt vọng hôn lên đó.
Thanh Hoan nở nụ cười, nói: “Công tử...chàng, chàng có yêu ta không?”
“...Yêu.
Ta yêu nàng, trên đời này ta chỉ yêu có một mình nàng.” nước mắt Quân Vô Nhai rơi như mưa.
“Vậy, vậy công tử đồng ý… đồng ý với Thất Thất một yêu cầu, được không?” Hơi thở Thanh Hoan mong manh như sắp đứt, “Như vậy, Thất Thất… chết cũng...an tâm…”
“Thê tử đã nói thì tất nhiên trượng phu muốn nghe.” Giọng Quân Vô Nhai run rẩy.
Hắn chưng từng nghĩ đến một ngày hắn lại phải chịu nỗi đau đớn như vậy.
“Sau khi ta chết, chàng, chàng có thể tùy ý thích nữ tử khác.
Nhưng… chàng mãi mãi không được yêu các nàng ấy, tình yêu của công tử, chỉ dành cho Thất Thất thôi… có được không?”
“Tất nhiên là được, nàng nói cái gì thì là cái đó.”
Thanh Hoan thỏa mãn cười, ánh mắt nhìn về phía Hoa Luyện đang đứng ở bên cạnh Quân Vô Nhai, môi giật giật rồi nhắm mắt lại.
Hoa Luyện hiểu rõ ba chữ mà nàng nói.
Nhưng thứ hắn muốn không phải là cái này.
Cái chết của nàng lúc này chắc chắn sẽ trở thành nốt chu sa trên ngực hắn, cả đời này hắn không có cách nào quên được nàng.
Mà cuối cùng Hoa Nhứ Nhi cũng hiểu rõ tại sao Thanh Hoan lại cười.
Nàng ta cố ý! Cố ý chết ở trong tay nàng, cố ý ngay trước khi Vô Nhai ca ca và đại ca đi vào địa lao mà kích thích nàng.
Bởi vì nàng ta biết Hoa Nhứ Nhi nàng không phải là người dễ dàng chịu khuất phục như vậy, nên mới ra tay đảm bảo!
Bây giờ tất cả đã hết.
Từ nay về sau huynh trưởng và Vô Nhai ca ca sẽ hoàn toàn vứt bỏ nàng.
Tuy nàng thành công giết được Thanh Hoan, nhưng cả đời này nàng sẽ phải sống dưới bóng ma của Thanh Hoan.
Khi cơn đau thấu xương biến mất thì Thanh Hoan liền phát hiện mình đang đứng ở nơi quen thuộc kia.
Ở đầu cầu có một khối đá xanh thật lớn, còn có một nam nhân mặc long bào như là một thể với khối đá.
Ngay lúc này nàng không nói lời nào mới nam nhân mà chỉ từ từ đi tới.
Lúc tới giữa cầu, Thanh Hoan nhàn nhạt nhìn về phía trụ cầu.
Ở đó từ từ hiện lên ba chữ to: Cầu Nại Hà.
Nữ quỷ Thất Thất đứng ở đó, nhìn ra giữa cầu, tất cả hiện ra trên đá Nhân Quả.
Hoa Nhứ Nhi hoàn toàn bị ghét bỏ, nhưng Quân Vô Nhai làm sao có thể buông tha cho nàng ta.
Hắn ném nàng ta vào Ỷ Hương viện, phái người trông chừng không cho nàng ta tìm chết, cứ để nàng ta sống tạm bợ như vậy.
Nàng ta đã từng vô cùng xem thường kỹ nữ, cuối cùng chính mình lại trở thành kỹ nữ đê tiện nhất.
Quân Vô Nhai trước đây bị Hoa Nhứ Nhi hạ độc không có thuốc chữa, hay có khi chính hắn không muốn giải.
Suốt ngày hắn chìm đắm trong hồi ức, cứ thế nhớ lại dư vị những lần ở cùng Thanh Hoan, từ từ thân thể đau đớn đến khi chết đi.
Hoa nhị cũng không thể chịu đựng được bao lâu.
Chỉ có Hoa Luyện tiếp quản Lệ Kiếm sơn trang nhưng cả đời cũng không cưới vợ.
Mỗi khi hắn nhớ tới nữ tử đã từng khiến tim hắn rung động thì đã mất đi khả năng yêu một người khác.
Nữ quỷ Thất Thất nhìn đá Nhân Quả, nhân quả thạch, vẩn đục trong mắt chảy ra thành nước mắt rơi vào trong chén.
Chén canh vẩn đục kia trong nháy mắt thay đổi.
Thanh Hoan bưng chén canh lên đưa đến trước mặt nữ quỷ Thất Thất.
Nàng tiếp nhận chén canh rồi một hơi uống cạn.
Cầu về cầu, đường về đường, cuối cùng cũng chỉ là lừa mình dối người..