Con Đường Mới Cho Nhân Vật Phản Diện


- K - khoan đã!
Bạch Yết Tiệt giật mình thức giấc, vừa định tiến tới để níu lấy người phụ nữ kỳ lạ kia thì bàn tay bỗng bị ai đó nắm lấy.
Nhìn vào bàn tay của người nào đó đang nắm tay mình, đáng lẽ cô nên sợ hãi vì mới sáng đã có người đột nhập vào phòng.

Nhưng không, chuyện đó không còn quan trọng với cô nữa!
-* Đây là tay người sao?..

Sao tay của một người lại có thể đẹp như vậy chứ!*
Là một người nghiện tay đẹp, đối với bàn tay như được nghệ sĩ khắc họa này.

Bạch Yết Tiêu không chút ngượng ngùng mà ngắm nhìn nó một lúc lâu.
- Nhìn đủ chưa?
Đang say sưa ngắm " vật quý " thì bỗng có giọng nói của Hoắc Phàm vang lên khiến cô giật nảy mình mà nhanh chóng rút tay ra, ngoan ngoãn giơ lên như đầu hàng.
Nhìn Bạch Yết Tiêu như con thú nhỏ bị dọa nhảy dựng khiến cho Hoắc Phàm cảm thấy thú vị cùng một chút nuối tiếc.

Nuối tiếc cảm giác mềm mại từ bàn tay của cô gái nhỏ, nếu biết giọng nói của mình sẽ khiến cô bỏ tay ra thì anh đã im lặng rồi.
Cảm giác muốn trêu chọc Bạch Yết Tiêu bỗng dâng cao khiến cho Hoắc Phàm không nhịn được mà đưa bàn tay cô ngắm nãy giờ ra trước mặt cô:
- Sao vậy? Ngắm nữa đi?

Thấy được bàn tay mình ngắm từ nãy giờ là của Hoắc Phàm, mặt Bạch Yết Tiêu bỗng nhiên biến sắc, liên tục lắc cái đầu nhỏ của mình rồi lắp bắp trả lời:
- E..em ngắm đủ rôi a-anh..
- Nhưng anh thấy em có vẻ ngắm chưa đủ mà nhỉ?
- Đ-đủ rồi a..
- Tay anh đẹp không?
- Đẹp ạ!..
- Vậy em có thích bàn tay này không?
-* Không phải định dùng cái tay đó móc mắt mình chứ..

nhưng mình chỉ mới ngắm một chút thôi mà!..*
Bạch Yết Tiêu sợ hãi, khẽ nuốt nước bọt rồi cần thận trả lời câu hỏi kỳ lạ của Hoắc Phàm:
- Thích ạ?..
- Vậy anh cắt nó ra tặng cho em nhé?
-* Biết ngay mà!! Hắn hỏi câu đó thì làm gì có chuyện tốt chứ..*
Nhìn thấy Hoắc Phàm thật sự lấy con dao găm từ trong tay áo ra định cắt tay anh thì Bạch Yết Tiêu nhanh chóng cướp dao của anh rồi giấu ra sau lưng:
- K-không cần đâu anh, em nghĩ nó nên ở yên trên thân chủ thì sẽ đẹp hơn..!!
Bộ dáng bán sống bán chết của Bạch Yết Tiêu vì hành động của mình khiến cho Hoắc Phàm không nhịn được mà bật cười.

Phải dừng trò đùa này lại thôi, nếu như anh còn đùa với cô như vậy nữa thì chắc không lâu sau cô sẽ sặc huyết mất.
Bạch Yết Tiêu nhìn anh vui vẻ đến bật cười vì trêu chọc cô khiến cô có chút khựng người, không phải vì tức giận mà là vì nụ cười của anh thật đẹp.

Sở hữu một khuôn mặt đẹp nhưng xung quanh lại toàn nam cực khiến cho người ta cảm thấy xa cách, nếu anh cười nhiều thật tốt quá..
Vì mãi nghĩ đến nụ cười của anh nên cô không biết Hoắc Phàm đã ra khỏi phòng mình từ khi nào.

Thứ trong đầu cô trước khi anh rời đi chỉ có lời dặn xuống ăn sáng và một con dao mà anh tặng thôi.
Hoắc Phàm vừa đi ra khỏi phòng không lâu tiếng hệ thống thông báo vang lên:
< Thời gian mạt thế đến còn mười tám giờ bốn mươi phút.

Xin ký chủ nhanh chóng chuẩn bị.

>
Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì thông báo của hệ thống khiến Bạch Yết Tiêu chết lặng.
-* Không phải ngươi nói còn hai ngày lận sao? Sao bây giờ chỉ còn một chút thời gian vậy hả?*
< Tôi nói hai ngày là tính cả ngày hôm qua.>

-* Nhưng ta mới đến đây từ hôm qua mà?...!Chúng ta không phải đi quá nhanh rồi sao?*
< Tôi chỉ là hệ thống cung cấp, cái này ngài phải trách người đưa ngài tới đây.

>
-* Chậc..

Biết thế ta đã không liều tới đây.*
< Nhưng ngài đã tới rồi.

>
-* ..

Ngươi im lặng một chút sẽ không chết ai đâu, hệ thống.*
Bạch Yết Tiêu chán nản gục đầu xuống đầu gối mà nghĩ về tương lai mờ mịt của bản thân, tận thế sắp đến nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị được gì.

Nếu như cứ thế này thì sao mà sống sót đây?..

Cô còn có mẹ cô đang chờ cô trở về nên cô không thể cậm chạp được!
Bạch Yết Tiêu nắm chặt bàn tay lại tỏ vẻ quyết tâm, cô nhanh chóng rời giường rồi bước đến bàn học để bắt đầu vẽ ra kế hoạch chuẩn bị cho tận thế.
-* Hệ thống, bình thương ta thấy các nữ chủ trong truyện đều có gia tài lớn để chuẩn bị cho mạt thế.

Ta cũng có đúng không?*
< Ngài đúng là có gia tài đấy.


>
-* Tuyệt, vậy trong đó ta có bao nhiêu tiền?*
< Khoan đã nào, tôi chưa nói hết.

Ngài cũng có gia tài nhưng gia tài của ngài là nam chính kìa, ngài nghĩ trong tay ngài có nhiều tiền sao? Nghĩ sao vậy, với cái tính của nam chính thì sẽ để cho ngài tự quản lý sao? Ha.

Nực cười.

>
-* ..

Ít nhất thì trong tài khoản ta phải có chút tiền chứ?..*
< Hai triệu tròn, số tiền trong tài khoản của ngài đấy.>
Bạch Yết Tiêu tuyệt vọng xoay người chuẩn bị đắp chăn đi ngủ:
-* Tuyệt vọng quá..

Ta không muốn chuẩn bị kế hoạch nữa đâu, thà làm ký sinh trùng bám lấy hắn luôn cho rồi..*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận