< Xuất hiện nam chính! Tên của hắn là Hoắc Phàm - anh trai nuôi của ngài.>
-* Nam chính?!*
Bạch Yết Tiêu chết lặng khi nghe tin nam chính đang ở bên cạnh mình, cô đưa tay lên xoa nhẹ mắt rồi đánh giá người bên cạnh một lượt.
-* Người không đùa ta chứ?*
< Hệ thống chúng tôi không biết đùa.>
-* ...!Ngươi bảo ta thoát khỏi số phận bi thương của nữ phản diện đúng không?*
< Đúng vậy.>
-* Chẳng phải nam chính thường muốn giết nữ phụ phản diện sao? Đã thế hắn còn là anh trai nuôi của ta, như thế thì sao mà ta thoát được? Nếu mà có thoát được thì ta lấy gì ta cạp đây?*
< Hắn sẽ không giết ngài đâu.>
-* Ngươi chắc chắn chứ?*
< Ngài ngoan thì có lẽ vậy.
>
-* Gì chứ? Ngươi đang khuyên ta nên bán thân sao?*
< Đúng hơn là bán da.
Hắn thích lớp da trên người ngài nhưng hắn không thích một lớp da không có chủ nên ngài ngoan thì hắn có lẽ sẽ để ngài sống.
Còn không ngoan thì tôi cũng không biết nữa.
>
-* Sao mới bước vào đã gặp hai tên biến thái vậy..*
< Ngài hên thế còn gì, biến thái nhưng không phải bọn hắn rất đẹp sao? >
-* Ta công nhận bọn hắn rất đẹp, nhưng sắc đẹp của bọn hắn có thể giúp ta hoàn thành nhệm vụ sao?*
< ...!>
Bận tâm nói chuyện với hệ thống nên Bạch Yết Tiêu không chú ý đên việc Hoắc Phàm nhìn chằm chằm mình từ nãy giờ.
Có lẽ ánh mắt ấy quá nóng bỏng nên bây giờ cô mới nhận ra được bầu không khí kỳ lạ giữa hai người.
Để thoát khỏi sự ngượng ngùng này, cô quyết định gọi người thêm một lần nữa:
- Anh ơi?
- Ừm.
- Sao anh lại đến đây thế?
Nghe được câu hỏi ngoài ý muốn, lông mày Hoắc Phàm khẽ nhếch lên nhưng giọng nói vẫn dịu dàng như cũ:
- Nghe giáo viên nói em ngất do bị thương nên anh tới đây đón em về.
Mà vết thương này do ai làm thế, em nói cho anh trai nghe đi?
Nhìn nét mặt cười nhưng nội tâm không cười của Hoắc Phàm khiến cả cơ thể của Bạch Yết Tiêu đột nhiên cảm thấy không rét mà run.
Nếu thật sự khai ra người làm việc này là Cố Bách Thần thì chắc sẽ xảy ra chiến tranh....!Vì không để việc đó xảy ra nên cô quyết định sẽ làm một người tốt:
- Em không cẩn thận nên bị ngã đó mà..
Hoắc Phàm nhẹ nhàng chạm vào băng vải trên trán của Bạch Yết Tiêu rồi cất giọng chua xót:
- Vậy thì lần sau em đi cẩn thận nhé, đừng để vấp phải cục đá mà té...
- Dạ..
< Sao tôi cảm thấy nam chính có vẻ biết được gì đó rồi nhỉ?..
>
-* Ta cũng nghĩ thế..
Hắn quá đáng sợ rồi!*
Cảm giác được áp lực đang tăng lên nên Bạch Yết Tiêu nhanh chóng sửa soạn lại quần áo rồi rời khỏi giường:
- Chúng ta về nhà thôi anh!
Hoắc Phàm nhìn bộ dáng vội vã của cô cũng không nói gì thêm mà chỉ gật đầu, nhấc chân bước ra bên ngoài.
Bạch Yết Tiêu yên phận, im lặng đi theo Hoắc Phàm ra xe để trở về.
Cô lấy lí do là muốn hít thở không khí nên ngồi sát bên cửa sổ nhưng thật ra chỉ để tránh Hoắc Phàm.
Có vẻ như cô đã nằm ở đó quá lâu nên bây giờ trời đã tối, đèn điện ở thành phố cũng được bật hết lên nên cảnh đẹp ở nơi đây cũng đã được phơi bày.
Bạch Yết Tiêu chóng cằm ngắm cảnh đẹp bên ngoài rồi thầm cảm thán vẻ đẹp của nó.
Một tiếng báo động chói tai bỗng vang lên khiến tai Bạch Yết Tiêu đau nhức, nhưng tiếng báo ấy chỉ có một mình cô nghe.
Tiếng báo động chỉ vang lên thời gian ngắn rồi tắt đi, tiếp đó là giọng nói máy móc cảnh báo của hệ thống.
< Tôi khuyên ngài nên bám chắc vào ghế ngồi đi.
Ác quỷ đã bắt đầu khởi màn rồi.
data-tomark-pass >