Nghe được lời cảnh báo khác thường từ hệ thống, Bạch Yết Tiêu không suy nghĩ gì nhiều mà nhanh chóng bám chặt vào chiếc ghế mình đang ngồi.
Cùng lúc đó, hai người bên lề đường bỗng nhiên phóng ra trước đầu xe khiến cho chiếc xe đột ngột phanh gấp nhưng vẫn không tránh khỏi việc đâm phải người.
Bạch Yết Tiêu sững người nhìn sự việc đang xảy ra trước mắt, nó như một cơn gió lướt thoáng qua khiến cô không kịp định hình lại mọi chuyện.
Vừa định thở phào vì bản thân đã nghe lời thì giọng nói cảnh báo của hệ thống lại lần nữa vang lên khiến cho thần kinh của cô tiếp tục căng chặt.
< Ngài hãy cẩn thận chút.>
-* Hệ thống, chuyện này rốt cục là sao vậy?>
< Có ký ức của nữ phản diện rồi nên ngài biết nơi ngài đang sống là thể loại gì nhỉ?>
-* Đây là mạt thế..
Nhưng sao hồi nãy ngươi lại nói đến ác quỷ? Và cả chuyện này nữa, rõ ràng trong ký ức của nguyên chủ làm gì có nó?*
< Không phải tôi nói với ngài rồi sao? Ngài có đi lệch cốt truyện thì nó vẫn sẽ đuổi theo ngài mà thôi.
Đáng lẽ việc này chỉ có mình nam chủ gặp phải vì nguyên chủ đã về sớm do bị thương, nhưng vì sự cố của ngài nên cốt truyện đã đưa hai người đi theo đúng quỹ đạo để không đi lệch.>
-* Vậy còn cái thứ mà ngươi gọi là ác quỷ thì sao?*
< Đừng nóng...!Rồi ngài sẽ gặp được thôi, còn bây giờ thì ngài nên tập trung vào việc trước mắt nếu ngài còn muốn trở về.
>
Bạch Yết Tiêu trầm mặc nhìn về phía Hoắc Phàm rồi lại nhìn ra bên ngoài, lời nói ẩn ý của hệ thống khiến cô rấy lên nghi ngờ.
Hoắc Phàm híp mắt nhìn về phía trước, anh tháo dây an toàn rồi mở cửa xe ra, bước xuống dò xét xung quanh.
Lúc xuống còn không quên nhắc nhở Bạch Yết Tiêu:
- Em ở yên trên xe chờ anh.
Bạch Yết Tiêu có chút ngoài ý muốn khi bị nhắc ở yên, dù muốn xuống xe để xem xét sự việc nhưng cô vẫn không dám, vì cô sợ khi cô không nghe lời thì khuôn mặt đáng sợ của anh lại hiện lên.
Cẩn thận quan sát xung quanh rồi mới tiến lại gần hai con người đang nằm dưới đất, anh vừa định nhấc điện thoại lên gọi cấp cứu thì bỗng bị bàn tay của một người nằm bên dưới nắm lấy chân.
Hoắc Phàm nhíu mày nhìn bàn tay be bét máu của người nọ, bàn tay trắng muốt bị nhuốm phân nửa máu đen.
Móng tay sắc nhọn như móng vuốt của thú vật, nếu không nhìn cả thể thì sẽ không nhận ra đây là một con người.
Thấy được khuôn mặt của Hoắc Phàm căng chặt, nỗi lo lắng cùng tò mò của Bạch Yết Tiêu bỗng tăng lên.
Ánh đèn xung quanh con đường cũng bắt đầu chập chờn như một chút nữa nó sẽ tắt đi.
Bây giờ thì Bạch Yết Tiêu mới hiểu tại sao trong ký ức của nguyên chủ lại thấy Hoắc Phàm một thân đẫm máu.
Xung quanh không có một ai, như có sự sắp xếp từ ban đầu.
Cảm giác được nguy hiểm đang đến gần, Bạch Yết Tiêu nhanh chóng nhắc nhở Hoắc Phàm rời đi, không phải cô muốn tông người bỏ chạy mà là không khí quanh đây quá quỷ dị để ở lại!
< Ngài giỏi lắm.
Nhưng có vẻ đã muộn rồi.
>
Giọng nói quỷ dị của hệ thống vang lên cùng lúc với việc các đèn điện xung quanh nơi đây bị tắt ngúm.
Dù chỉ là một đến hai phút nhưng vẫn cho người ta cái lạnh thấu xương.
-* Hệ thống, nam chính sẽ không sao chứ?*
< Hiện giờ hắn sẽ không sao đâu, ngài nên ở yên trên xe chờ đèn bật lên trước đã.>
Lúc hệ thống dứt lời, đèn điện cũng đã được bật sáng.
Cũng như lời chào đầu tiên của ác quỷ được bắt đầu!