Sau hai tiếng súng là một nhóm gồm ba người đi ra.
Dẫn đầu là một nhà thí nghiệm trẻ tuổi, đi sau là hai quân nhân mặc quân phục tay cầm súng.
< Xuất hiện nam chính! Tên của hắn là Nhạc Minh Phong.
Hắn chính là người có thể chế tạo ra thứ thuốc khống chế quái vật.>
-* Hả?..
Lại là nam chính sao? Rốt cục thì cái thế giới này có bao nhiêu nam chính vậy?*
< Nơi này có rất nhiều nam chính.
Để sau khi nam chính ở nơi này mất đi thì vẫn còn nam chính ở nơi khác giữ cân bằng cho cốt truyện.>
-* Nói như vậy có khác gì để cho các nam chính tự tàn phá nhau đâu chứ..*
< Chính xác! Ngài càng ngày càng thông minh rồi đó, tác giả của bộ truyện này tạo ra nhiều nam chính cũng vì để cho bọn hắn đánh nhau mà.>
- ...
Bạch Yết Tiêu liếc mắt nhìn hai con quái vật bị hai quân nhân mang đi rồi lại nhìn đến nhà thí nghiệm trẻ.
Thấy có người nhìn mình, anh ta liền nở nụ cười lễ phép rồi tự giới thiệu:
- Xin chào.
Tôi là Lưu Ảnh Quân, xin lỗi vì sự lơ là của tôi đã khiến cho hai vị gặp nguy hiểm.
Xin hỏi hai vị là?
Mặt Hoắc Phàm không cảm xúc mà trả lời lại Lưu Ảnh Quân, thấy Bạch Yết Tiêu sững người không có ý định trả lời nên liền nói thay cô:
- Tôi là Hoắc Phàm, còn đây là em gái tôi - Yết Tiêu.
Bạch Yết Tiêu trầm mặc nhìn Lưu Ảnh Quân, từng ký ức ở thế giới cũ lại một lần nữa hiện lên trong đầu cô.
Ở thế giới cũ cũng có người cô thích tên là Lưu Ảnh Quân, sau một thời gian tìm hiểu nhau thì cả hai đã trở thành người yêu nhưng chỉ vài tháng sau thì anh bỗng nói lời chia tay rồi biến mất.
Cô đã thử tìm anh khắp nơi nhưng không có một chút tin tức gì về anh như anh thật sự biến mất khỏi thế giới này.
< Ký chủ!>
< Ký chủ? Ngài sao thế? >
Tiếng hệ thống liên tục vang lên trong đầu cô khiến tâm trí cô thành công bị kéo về hiện tại.
-* Hệ thống, chẳng phải ngươi nói hắn tên Nhạc Minh Phong sao?*
< Đúng là hắn tên Nhạc Minh Phong nhưng có lẽ vì lí do gì đó nên hắn lấy tên giả thôi.
>
-* Lấy tên giả sao..
Vậy chắc là trùng hợp thôi.*
Nhìn thấy ánh mắt Bạch Yết Tiêu liên tục nhìn mình, trong lòng Lưu Ảnh Quân dần sinh ra sự nghi ngờ nhỏ nhoi.
Anh ta nhớ rằng mình chưa bao giờ găp được cô gái này hoặc đã gặp rồi nhưng bản thân không nhớ chăng?
- Em gái của anh hình như có gì đó muốn nói với tôi?
Có vẻ ánh mắt của Bạch Yết Tiêu quá chăm chú nên Hoắc Phàm cũng nhận ra được sự kỳ lạ từ cô, anh đưa tay kéo Bạch Yết Tiêu ra sau lưng mình rồi từ từ xoa đầu cô:
- Em gái tôi sợ người lạ nên hành động của nó có chút lạ.
Bạch Yết Tiêu đần mặt nhìn Hoắc Phàm nói dối không chợp mắt, dù thế nhưng cô vẫn phối hợp theo mà giấu mặt vào lưng anh.
Thấy được vẻ ngoan ngoãn của cô, Hoắc Phàm liền cảm thấy hài lòng mà mỉm cười với cô.
Nhìn thấy cảnh hai anh em đầm ấm, Lưu Ảnh Quân thầm cảm thán rồi lại nhớ đến đứa em tinh nghịch nhà mình mà lắc đầu:
- Thì ra là vậy.
Mà dạo gần đây có một loại virut lạ đang hoành hành nên hai người hãy cẩn thận nhé.
Còn về chi phí bồi thường..
- Không cần đâu, dù sao thì chúng tôi cũng không bị thiệt hại gì nhiều.
- Vậy thì tôi đi trước, nếu cần giúp đỡ thì cứ gọi cho tôi nhé.
Vừa nói, Lưu Ảnh Quân vừa lôi danh thiếp của mình ra đưa cho Hoắc Phàm rồi xoay người rời đi cũng hai quân nhân.
Hoắc Phàm cúi đầu nhìn vết thương của Bạch Yết Tiêu rồi tiến lại xe lấy hộp cứu thương ra băng bó cho cô.
Vì xe của anh đã bị quái vật phá hư nên chỉ có thể chờ trợ lý mang chiếc xe mới đến.
Trong bầu không khí im ắng bỗng vang lên giọng nói trầm thấp của Hoắc Phàm:
- Thích hắn không?
Nghe thấy giọng điệu kỳ lạ khi hỏi của Hoắc Phàm, Bạch Yết Tiêu liền biết bản thân không xong rồi.
Vì muốn giữ lấy mạng sống nhỏ bé nên cô phải dựa vào nét mặt của anh mà thoăn thoát trả lời:
- Không thích!
Thấy khuôn mặt anh ngày càng khó coi, Bạch Yết Tiêu " mạng yếu " mà nhắm chặt mắt lại.
Tưởng rằng anh sẽ làm gì cô nhưng không, anh chỉ xoa nhẹ đầu cô rồi mỉm cười bước lên chiếc xe không biết từ khi nào đã được trợ lý lái tới:
- Về thôi.