Thư Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Buổi tối ăn cơm xong, ông nội vốn ít nói lại nói cho Thư Nguyệt biết, chuyện bắt thú rừng về ăn làm hai lần là đủ rồi, nếu làm nhiều hơn sẽ bị người có tâm để ý tới.
Thời đại này đồ vật gì đều là của nhà nước, mặc dù ngầm thừa nhận thú rừng bắt được có thể mang về nhà mình ăn, nhưng nếu trong nhà ngươi ngày nào cũng có mùi thịt bay ra thì khó tránh khỏi sẽ có người đỏ mắt, đến lúc đó bị người tố cáo thì cả nhà đều gặp hoạ.
“Ông nội yên tâm, về sau con sẽ chú ý chuyện này.
” Thư Nguyệt không có ý định khiêu chiến quy tắc của thời đại, lập tức ngoan ngoãn đồng ý.
Ông Triệu gật đầu rồi không nói thêm gì nữa.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Sau ba tháng quan sát, ngoại trừ Tiểu Tuyết thường lộ ra ác ý với nàng thì Thư Nguyệt không phát hiện ra người nào khác có địch ý với mình.
Nàng cảm thấy kỳ quái, trong ký ức của nguyên chủ rõ ràng nàng bị người ta đẩy xuống sông.
Nếu người đẩy chỉ là vô ý thì tại sao sau đó hắn không gọi người đến cứu nàng? Hay là người đó còn chưa có ý định giết mình vào thời điểm này?
Nghi hoặc trong lòng Thư Nguyệt không ai có thể giải được.
Hôm nay Tiểu Tuyết ngăn cản đường đi của Thư Nguyệt, bày ra vẻ mặt cực kỳ đáng thương.
Thư Nguyệt nhíu mày, "Chuyện gì?”
"Nguyệt Nguyệt, chúng ta trước đó vẫn đang rất tốt, vì sao ngươi đột nhiên không để ý tới ta nữa?”
Tiểu Tuyết rưng rưng nước mắt nhìn Thư Nguyệt như con thú nhỏ bị vứt bỏ, nhìn vào khiến người ta rất thương cảm, đặc biệt là đám nam nhân xung quanh đều nhìn Thư Nguyệt với vẻ trách cứ.
Thư Nguyệt khoanh hai tay trước ngực, ung dung nhìn nàng ta biểu diễn một hồi mới lạnh lùng nói:
"Nguyên nhân ta không để ý tới ngươi chẳng lẽ đến giờ ngươi còn không biết?”
Nhìn thái độ của Thư Nguyệt, trong lòng Tiểu Tuyết hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng trên mặt vẫn như cũ là vẻ ấm ức tủi thân cực kỳ.
"Nguyệt Nguyệt, có phải ngươi nghe người khác nói linh tinh gì rồi không? Ngươi đừng tin tưởng bọn họ, bọn họ không muốn chúng ta hoà thuận nên mới bịa chuyện như vậy.
”
“Ý của ngươi là ngươi đáng tin cậy hơn mấy em trai của ta?” Thư Nguyệt hỏi ngược lại, đồng thời yên lặng xin lỗi mấy đứa em trai.
Nhìn Tiểu Tuyết há mồm định giảo biện, Thư Nguyệt lại nói:
"Hơn nữa ta cũng chưa từng nói mình nghe được lời gì không tốt mới không để ý tới ngươi, bây giờ ngươi nói như vậy là không đánh đã tự khai sao?”
Tiểu Tuyết bị nghẹn họng, thiếu chút nữa nói không ra lời.
Nghẹn nửa ngày mới phun ra một câu: "Nguyệt Nguyệt, chúng ta là bạn tốt mà.
”
Thư Nguyệt giơ tay ngăn lại: "Đừng, bạn bè kiểu như ngươi thì ta không cần, về sau chúng ta coi như người xa lạ đi!"
Nói xong không đợi Tiểu Tuyết nói thêm, nàng nghiêng người đi lướt qua Tiểu Tuyết.
Ở thời đại tin tức không phát triển này, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng có thể truyền đi khắp thôn xóm.
Cho nên chuyện ngày hôm nay rất nhanh đã bị toàn thôn biết được, mọi người thông qua tưởng tượng của mình còn thêu dệt thêm đủ thứ, lời đồn đãi càng truyền càng thái quá.
Điều này làm cho không ít người nhìn về phía Tiểu Tuyết với ánh mắt khinh bỉ.
Nhưng vì Thư Nguyệt nói việc này là em trai nàng trong lúc vô tình nghe thấy nên Tiểu Tuyết muốn tìm phiền toái cũng không biết phải tìm ai.
Tìm em trai Thư Nguyệt?
Người ta là thân nhân, nghe thấy có người mắng chị mình nên trở về nói cho chị nghe cũng hợp tình hợp lý, chỉ có thể trách Tiểu Tuyết lúc nói xấu người khác không biết chọn chỗ, bị người ta nghe thấy.
Về sau Tiểu Tuyết muốn tìm Thư Nguyệt nói chuyện thì luôn có người hữu ý hoặc vô tình ngăn cản, ngược lại giảm bớt không ít phiền toái cho Thư Nguyệt.
Không có Tiểu Tuyết thỉnh thoảng xuất hiện phá rối, cuộc sống của Thư Nguyệt cũng không tệ lắm.