Hôm nay lúc an bài nhiệm vụ, trưởng thôn gọi cha nàng là Triệu An lại, bảo hắn vào trong thành đón một đám thanh niên trí thức về thôn.
Triệu An là người điều khiển xe bò trong thôn nên việc này mới rơi lên đầu hắn.
Lúc làm việc, Thư Nguyệt nghe được các cô các thím trong thôn ngồi lê đôi mách, nói thanh niên trí thức trong thôn khác hoặc đại đội khác hay làm ra vẻ như thế nào, suốt ngày gây chuyện linh tinh ra sao… Thư Nguyệt cũng để bụng chuyện này, dự định lát nữa đi xem thử.
Thư Nguyệt lại là người đầu tiên làm xong việc, dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, nàng chậm rãi đi đến bãi phơi lương thực.
Bên cạnh bãi phơi lương thực có một căn phòng trống là nơi làm việc tạm thời trong thôn.
Hẳn là cha nàng sẽ đưa thanh niên trí thức đến nơi này.
Triệu An quả nhiên đưa người đến bãi phơi lương thực.
Một đoàn người gồm bốn nam hai nữ, làn da rõ ràng trắng trẻo hơn người dân trong thôn có làn da màu lúa mạch.
Có không ít trẻ em ở bãi phơi lương thực, nhìn thấy sáu thanh niên trí thức đi tới không nhịn được kêu lên: "Oa, bọn họ trắng quá.
"
“Trắng ghê nha.
Đây chính là tiểu bạch kiểm mà mẹ ta hay nói đó sao?” Trong giọng đứa trẻ tràn ngập nghi hoặc.
“Tiểu bạch kiểm là cái gì?” Tiểu đồng bọn của nó lập tức đưa ra nghi vấn.
“Mẹ ta nói! ” Phía sau là một đống phổ cập kiến thức.
Thư Nguyệt nghe xong cũng phải tặc lưỡi, cảm thán đứa nhỏ này có trí nhớ thật tốt.
Sáu người vừa đi vừa nhìn quanh, bốn nam sinh còn đỡ, còn biết rũ mi mắt xuống che giấu thần thái trong mắt, nhưng hai nữ sinh thì không để ý nhiều như vậy, ánh mắt các nàng nhìn chung quanh tràn đầy ghét bỏ.
Một đứa trẻ nhìn thấy vẻ mặt này của họ, lập tức la lên: "Oa! Bọn họ xấu thế.
”
Mọi người đều nghe thấy lời này, bao gồm cả hai nữ sinh kia, trong lúc nhất thời vẻ mặt của hai người đều cứng ngắc.
Sáu người này được an bài đến nhà địa chủ, lúc trước bộ đội đánh địa chủ nên dư ra mấy gian phòng trống dành cho người làm ở.
Sau khi sửa chữa xong thì người bình thường miễn cưỡng có thể ở lại.
Đương nhiên về sau chỗ này không còn gọi là nhà địa chủ nữa mà đổi tên thành viện thanh niên trí thức.
Xem náo nhiệt xong, Thư Nguyệt chậm rãi đi về nhà, đụng phải Hà Đại Nha ở cửa ra vào.
Hà Đại Nha nhìn cái gùi rỗng tuếch của con gái, không chỉ trích nàng mà ngược lại còn rất hài lòng:
"Làm vậy là đúng, dựa vào cái gì mỗi ngày con gái ta phải lên núi tìm thức ăn sẵn cho mấy người đó chứ.
”
Hoá ra từ khi Thư Nguyệt lên núi hàng ngày, những nữ nhân khác trong nhà liền bắt đầu chây lười không lên núi nữa, chuyện đào rau dại đều dồn hết lên người Thư Nguyệt.
Hà Đại Nha không chịu được cảnh người khác bắt nạt con gái mình, mấy ngày nay vẫn luôn nhắc tới nhắc lui trên bàn cơm.
Đêm qua lúc ăn cơm nàng lại bắt đầu nhắc tới, bà Triệu nghe chán lỗi tai, cũng cảm thấy chỉ để cho cháu gái thứ hai làm việc này là không công bằng, bèn lên tiếng bảo đám phụ nữ trong nhà thay phiên nhau đi đào rau dại.
Hôm nay theo phân phó của bà nội, hẳn là tới lượt vợ bác cả Miêu Đông Chi đi, buổi sáng lúc đi làm Hà Đại Nha còn cố ý dặn dò Thư Nguyệt hôm nay không được lên núi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thư Nguyệt hoàn thành nhiệm vụ xong không lên núi mà đi bãi phơi lương thực xem náo nhiệt.
“Con tò mò nên đi xem các thanh niên trí thức một chuyến.
”
Đối với vị mẫu thân yêu thương con cái, Thư Nguyệt tuy rằng trong lòng không cách nào nảy sinh cảm giác thân cận nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ chút nào, đều làm theo nguyên chủ từ cách nói chuyện đến hành động.
Hà Đại Nha gật đầu, còn không quên dặn dò con gái:
"Đám thanh niên trí thức không có người nào tốt, một người có tới tám trăm cái ý xấu, bình thường ngươi nhớ tránh xa bọn họ một chút.
”