Triệu Văn Thanh vừa nghe nàng nói chị mình mặt xấu lập tức không vui, đang định phản bác đã thấy nàng ta đi xa, hắn muốn chạy tới đôi co một phen nhưng bị Triệu Văn Hạo kéo lại.
"Văn Thanh, bà nội nói không cho chúng ta rời đi, bà trở về mà không thấy chúng ta sẽ tức giận đó.
”
Lúc này Triệu Văn Thanh mới đành thôi.
Dương Thi Di không tin lời hai đứa nhỏ, chạy ra ruộng thử tìm cô nương trắng trẻo nhất.
Rất nhanh nàng ta đã nhìn thấy một bóng người trắng trẻo đang làm việc.
Dương Thi Di khó có thể tin mà đến gần, nhìn thẳng vào Thư Nguyệt.
Trong khoảng thời gian này Thư Nguyệt vẫn luôn từ từ trắng dần lên, cũng may người trong thôn nhìn nàng mỗi ngày nên dù bây giờ nàng trắng trẻo ra mặt cũng không ai cảm thấy kỳ quái.
Dạo này tất cả mọi người đều thích ngắm nhìn nàng, cho nên lúc Dương Thi Di mới đứng nhìn nàng cũng không cảm thấy có vấn đề.
Nhưng một lúc sau thì Thư Nguyệt cảm thấy kỳ quái, bèn ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, liền trông thấy một gương mặt có hơi quen mắt.
Nàng suy nghĩ một chút mới nhớ ra, đây là thanh niên trí thức vừa tới ngày hôm qua.
Ánh mắt đối phương không mấy thân thiện, vì vậy Thư Nguyệt nói chuyện không hề nể mặt.
"Ngươi có việc?”
“Ngươi là Triệu Thư Nguyệt? Sao ngươi có thể xinh đẹp như vậy?” Trong giọng Dương Thi Di tràn ngập nghi ngờ.
Thư Nguyệt nhíu mày, không chút lưu tình đáp trả:
"Tướng mạo là cha mẹ cho, cha mẹ ta thích sinh ta ra xinh đẹp như vậy còn phải xin phép ngươi sao?”
“Nhanh mồm nhanh miệng.
” Dương Thi Di có hơi tức giận, nhưng nghĩ lại nơi này không thích hợp xảy ra tranh chấp với Thư Nguyệt nên quay đầu đi mất.
Thím bên cạnh nhìn một màn này, hỏi Thư Nguyệt: "Nha đầu, ngươi đắc tội nàng ta hả?”
Thư Nguyệt lắc đầu, "Ta còn chẳng biết nàng ta.
”
“Vậy sao vừa rồi nàng ta lại nói thế?” Thím kia nhiều chuyện hỏi.
"Ta không biết, chắc là ghen tị vì ta xinh đẹp hơn nàng ta thôi.
" Thư Nguyệt thản nhiên đáp.
Lời này nếu là những người khác nói, thím kia hẳn sẽ cho rằng đầu óc người nói có vấn đề, nhưng Thư Nguyệt nói thì nàng rất đồng ý, dù sao bây giờ Thư Nguyệt cũng là cô gái xinh đẹp nhất thôn, còn đẹp hơn hai nữ thanh niên trí thức mới tới nhiều.
Thím kia bĩu môi, "Người khác xinh đẹp hơn mình mà cũng khó chịu, thanh niên trí thức trong thành phố sao mà tầm nhìn hạn hẹp.
”
Thư Nguyệt cong môi không nói gì, vừa rồi thanh niên trí thức kia phát hiện mình xinh đẹp hơn nàng, trên người tản mát ra ác ý, Thư Nguyệt cảm giác được nên lời nàng vừa nói không phải là nói dối.
Chỉ là đối phương đến từ thành phố, không có liên quan gì đến nguyên chủ, tại sao lại có ác ý lớn như vậy?
Thư Nguyệt kiểm tra lại ký ức của nguyên chủ, quả thật nguyên chủ không biết nàng ta.
Nhưng Thư Nguyệt cũng phát hiện một chuyện thú vị, đó chính là thời gian nguyên chủ chết ở hai đời trước đều là sau khi thanh niên trí thức đến thôn.
Hơn nữa vị thanh niên trí thức họ Dương này cũng từng tới gặp nguyên chủ.
Chẳng qua ở hai đời trước, nguyên chủ không trắng trẻo xinh đẹp như bây giờ, ánh mắt cô gái họ Dương kia nhìn nguyên chủ không phải khiếp sợ mà là khinh thường.
Thư Nguyệt không biết cái chết của nguyên chủ có liên quan gì đến cô gái họ Dương này không.
Buổi trưa Thư Nguyệt về nhà mang quần áo ra bờ sông giặt, không ngờ nàng vừa đến bờ sông không lâu thì thanh niên trí thức họ Dương kia cũng tới, đứng ở một bên nhìn nàng chằm chằm không nói lời nào.
Thư Nguyệt mặc kệ nàng ta, giặt sạch quần áo của mình rồi đứng lên định rời đi.
Lúc này Dương Thi Di bỗng nói: "Nghe nói ngươi đã đính hôn?”
Thư Nguyệt nhìn nàng ta một cái, lời này hai đời trước nàng ta cũng từng hỏi, nguyên chủ còn ngượng ngùng gật đầu, sau đó bắt đầu nói với đối phương về vị hôn phu của mình.