Nàng cảm thấy bát quái cho dù truyền nhanh cũng không nhanh đến mức này chứ?
“Sáng nay nàng ta tới đây hỏi rất nhiều câu về chị.
” Triệu Văn Thanh trả lời.
Thư Nguyệt cũng không ngạc nhiên, dù sao Dương Thi Di chỉ vừa tới thôn một ngày, muốn tìm được mình hẳn là phải hỏi thăm tin tức.
"Không sao, không cần để ý đến nàng ta, về sau nếu nàng ta lại tìm các ngươi hỏi chuyện thì đừng trả lời, tốt nhất nên cách nàng ta xa một chút.
" Thư Nguyệt dặn dò.
Dương Thi Di là một trong những kẻ bị tình nghi đã hại chết nguyên chủ, nếu nàng ta thật sự là hung thủ, lỡ như hai đứa nhỏ chọc giận nàng ta, ai biết nàng ta sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.
Phơi quần áo xong, Hà Đại Nha cũng trở về.
Vừa vào cửa nàng đã lôi kéo Thư Nguyệt vào phòng, đóng cửa lại hỏi: "Thanh niên trí thức họ Dương tìm ngươi làm cái gì?”
“Chưa gì mà mẹ đã nghe nói rồi sao?” Thư Nguyệt trợn trắng mắt.
“Nha đầu đó thật sự biết tiểu tử Phương Húc?” Hà Đại Nha hỏi.
“Ta không rõ, nhưng thái độ của nàng ta hẳn là có quen biết Phương Húc.
” Thư Nguyệt trả lời.
“Vậy nàng ta tìm ngươi làm gì? Phương Húc có biết chuyện này không?” Hà Đại Nha vẫn rất quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của con gái.
"Nàng ta không nói muốn làm gì, về phần Phương Húc có biết hay không thì con cũng không rõ lắm, lần sau viết thư cho hắn con sẽ hỏi thử.
" Thư Nguyệt ăn ngay nói thật.
“Nhất định phải hỏi rõ ràng, vừa rồi mẹ đã hỏi trưởng thôn, nàng ta đến từ huyện mà Phương Húc tham gia quân ngũ, mục đích của nàng ta chắc chắn không đơn thuần.
” Hà Đại Nha hầm hừ nói.
Đương nhiên lời này nàng cũng từng nói cho nguyên chủ nghe ở hai đời trước, chẳng qua nguyên chủ đều không quá để ý.
Đời này Dương Thi Di đã được Thư Nguyệt liệt vào đối tượng quan sát trọng điểm.
Không tới hai ngày sau, Phương Húc đã gửi thư cho nàng.
Trong thư viết giống như trước kia, trước tiên kể rõ nỗi nhớ nhung của hắn đối với nguyên chủ, kể chuyện gần đây xảy ra với hắn, cuối cùng mới nói hắn đã báo cáo lên cấp trên, chỉ chờ Thư Nguyệt tròn mười tám tuổi là có thể báo cáo kết hôn, đến lúc đó Thư Nguyệt có thể đi theo hắn.
Ngày hôm sau, Dương Thi Di lại tìm tới Thư Nguyệt.
Vừa gặp mặt nàng ta liền hỏi: "Phương Húc viết thư cho ngươi?”
“Liên quan gì đến ngươi?” Thư Nguyệt không chút khách khí hỏi ngược lại.
“Trong thư hắn nói cái gì?” Dương Thi Di tiếp tục truy hỏi.
Thư Nguyệt cảm thấy rất phiền: "Hắn viết thư cho ta, trong thư ghi cái gì thì liên quan gì đến ngươi? Nếu ngươi muốn biết thì tự mình viết thư hỏi hắn hoặc gọi điện thoại đến quân đội của hắn mà hỏi.
”
Kiếp trước không cần Dương Thi Di hỏi, nguyên chủ đã tiết lộ nội dung trong thư cho mọi người đều biết.
Dương Thi Di thấy nàng không chịu nói bèn sử dụng phép khích tướng.
"Sao rồi? Hắn viết thư nói muốn từ hôn với ngươi nên ngươi ngượng ngùng không dám kể ra?”
“Có phải từ hôn hay không, ngươi đi hỏi Phương gia không phải sẽ biết sao.
” Vẻ mặt Thư Nguyệt vẫn bình tĩnh như cũ.
Trong khoảng thời gian này Dương Thi Di hễ có cơ hội là chạy tới Phương gia, ý đồ lấy lòng người Phương gia.
Thế nhưng người Phương gia đều biết hành động của nàng ta sau khi đến thôn nên rất chướng mắt, dù nàng ta làm gì cũng tỏ ra không chào đón.
Cho nên dù người Phương gia biết nội dung thư cũng sẽ không nói cho Dương Thi Di.
Dương Thi Di lại bị Thư Nguyệt chọc tức, chỉ có thể chán nản rời đi.
Thư Nguyệt cũng không có thời gian quản nàng ta.
Trong khoảng thời gian này Thư Nguyệt đã phát hiện tuy rằng mình cật lực bắt chước nguyên chủ nhưng lại không cách nào dung nhập được với ký ức của nguyên chủ.
Nàng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ tẩy, cho nên nàng muốn rời khỏi thôn.