Bây giờ nếu nàng dám nói xấu Thư Nguyệt thì sau một khắc người Triệu gia sẽ tìm nàng gây phiền toái, mà những người khác trong thôn cũng không thèm tin lời nàng nói.
Không ít người đều tiếc nuối trong lòng, sao khi Thư Nguyệt còn bé bọn họ không nghĩ tới chuyện định ra hôn sự với nàng chứ?
Chuyện như vậy không cần Thư Nguyệt nói, người Phương gia đã lập tức viết thư cho Phương Húc bảo hắn nhanh chóng trở về định hôn sự.
Không thể trách người Phương gia quá lo.
Vốn Phương Húc là đoàn trưởng, trong thôn không có đối tượng nào ưu tú hơn Phương Húc, bọn họ không sợ Thư Nguyệt coi trọng người khác.
Nhưng bây giờ Thư Nguyệt đã trở thành công nhân, một đám người không biết xấu hổ cứ tìm cách đến gần nàng bắt chuyện làm quen, em gái Phương Húc thậm chí còn nghe thấy có người nói đính hôn rồi vẫn có thể từ hôn.
Rõ ràng có rất nhiều người đang muốn đào góc tường của Phương Húc, người Phương gia sao có thể không lo lắng.
Ngay chiều hôm đó, Dương Thi Di đã lâu không xuất hiện trước mặt Thư Nguyệt nay lại hiện hồn lên.
Thấy Thư Nguyệt từ trong sân đi ra, Dương Thi Di lập tức đi lên cản đường nàng:
"Ngươi không phải Triệu Thư Nguyệt, ngươi là ai?”
Thư Nguyệt giấu đi ám quang trong mắt, tỏ vẻ khó hiểu nhìn nàng ta:
"Ngươi đang nói cái gì vậy? Ta không phải Triệu Thư Nguyệt thì còn có thể là ai?”
Dương Thi Di lắc đầu, lẩm bẩm nói:
"Không đúng, không phải Triệu Thư Nguyệt, Triệu Thư Nguyệt làm sao có thể làm công nhân? Rõ ràng nàng ta vẫn luôn ở trong thôn, sau đó rơi xuống nước chết đuối mà! "
Tiếng của nàng ta không lớn nhưng Hà Đại Nha vừa ra ngoài kiểm tra động tĩnh lập tức nghe được có người đang rủa con gái mình, nàng kích động hét lên:
"Ngươi nói ai chết hả? Ngươi mới chết, cả nhà ngươi đều chết! Ngươi chết ngắc rồi thì con gái của ta vẫn sống rất tốt!”
Nếu Thư Nguyệt không giữ mẹ lại thì mẹ nàng đã vọt tới tát cho Dương Thi Di mấy cái.
"Mẹ, hôm nay là ngày vui, đừng vì người không đáng mà tức giận.
”
Thư Nguyệt khuyên Hà Đại Nha, nàng cũng không muốn nhìn thấy Hà Đại Nha và Dương Thi Di đánh nhau, Dương Thi Di không biết giữ mồm giữ miệng sẽ nói ra chuyện bất lợi với nàng.
“Không được, nàng ta dám nói bậy, tuyệt đối không thể tha cho nàng ta!” Hà Đại Nha rõ ràng không muốn bỏ qua chuyện này.
Thấy Hà Đại Nha lại muốn xông tới, Thư Nguyệt nhanh chóng kéo mẹ lại, nhỏ giọng nói bên tai Hà Đại Nha: "Mẹ, con hoài nghi đầu óc người này có bệnh, vừa rồi nàng ta còn nói con không phải Triệu Thư Nguyệt, nói con không có khả năng làm công nhân.
”
Thư Nguyệt nói như vậy cũng là vì tiên hạ thủ vi cường, tránh cho về sau Dương Thi Di nói ra chuyện gì làm Hà Đại Nha hoài nghi.
Nghe được lời này, Hà Đại Nha im lặng nhìn Dương Thi Di, cảm thấy lời con gái nói rất có lý, cô nương này đúng là trông có vẻ bất thường.
Hà Đại Nha sởn gai ốc, thuận tay cầm lấy cây chổi chà bên cạnh cửa chỉ về phía Dương Thi Di:
“Ngươi bị điên đúng không? Có bệnh thì về nhà uống thuốc đi, đến nhà ta phát điên làm gì? Con gái ta không phải Triệu Thư Nguyệt chẳng lẽ ngươi mới là Triệu Thư Nguyệt chắc? Đồ xui xẻo, mau cút đi, đừng có lảng vảng trước cửa nhà ta nữa!”
Dương Thi Di vốn còn định nói thêm mấy câu nhưng bị chổi chà chọt rất đau, bèn xoay người bỏ chạy.
Hà Đại Nha thấy bà điên đã chạy khuất bóng mới ném chổi xuống, hừ một tiếng rồi quay đầu nhìn Thư Nguyệt với vẻ bất lực:
"Ngươi đó, bị người ta bắt nạt đến tận nhà còn không biết phản kháng, mẹ muốn giúp ngươi mà ngươi cản mẹ làm gì.
”
"Không phải không muốn phản kháng mà là con vừa trở thành công nhân, chuyện còn chưa đâu vào đấy nên con không muốn xảy ra sự cố gì.
" Thư Nguyệt kiên nhẫn giải thích.
Hà Đại Nha đã hiểu, "Được rồi, chờ ngươi đi lên huyện làm việc mẹ sẽ tìm cơ hội cho ả một trận.
”