Nhân viên trị an sững sờ một hồi lâu, mãi đến khi Thư Nguyệt lại gọi một tiếng “chú”, hắn mới lấy lại tinh thần.
Nhân viên trị an gian nan hỏi lại: "Ngươi nói hắn muốn giở trò lưu manh với ngươi, sau đó bị ngươi đánh?”
Người này lấy ra sổ ghi chép: "Vậy ngươi có biết hắn không?”
Thư Nguyệt lắc đầu, "Không biết.
”
Nhân viên trị an hỏi thêm một số câu hỏi, sau đó bắt đầu thẩm vấn nam nhân.
Có lẽ là bị Thư Nguyệt đánh phát sợ, nhân viên trị an hỏi gì hắn đều đáp nấy.
Nam nhân nói có một nữ nhân xa lạ tìm tới hắn, nói cho hắn biết Thư Nguyệt là cô nương xinh đẹp nhất làng trên xóm dưới, lại là công nhân, nếu cưới được nàng thì về sau áo cơm không lo, thế là hắn nổi lòng xấu xa.
Nữ nhân kia còn nói hôm nay Thư Nguyệt được nghỉ phép, lại đang lúc giữa mùa trồng trọt nên người nhà nàng sẽ không có thời gian đi đón nàng, hắn lập tức tận dụng cơ hội này để ra tay.
Chỉ là có lẽ nữ nhân kia cũng không biết Thư Nguyệt lại lợi hại như vậy.
Nhân viên trị an hỏi nam nhân có biết nữ nhân kia không, hắn lắc đầu nói trước kia chưa từng gặp người này.
Ngày đó hắn vốn định bắt nạt nữ nhân kia, nào ngờ nữ nhân kia lại nói tới Thư Nguyệt nên hắn quyết định thay đổi mục tiêu.
Như vậy là bị người xúi giục, nhân viên trị an nhìn về phía Thư Nguyệt, "Ngươi có từng đắc tội với ai không?”
Thư Nguyệt lắc đầu, "Không có.
"
Nghĩ một chút nàng lại nói: "Thôn chúng ta có một nữ thanh niên trí thức mới tới, ta không đắc tội nàng nhưng nàng thỉnh thoảng sẽ tìm ta gây phiền toái, như vậy có tính không?”
Nhân viên trị an gật đầu, lại nhìn về phía nam nhân, "Lát nữa đi xem thử nữ thanh niên trí thức kia có phải là người ngươi đã gặp không.
”
Nam nhân nịnh nọt hỏi: "Xin hỏi, nếu ta chỉ chứng và xác nhận nữ nhân kia thì có được khoan hồng không?”
“Ngươi cũng dám xin khoan hồng? Ngươi muốn làm bậy với vị hôn thê của một quân nhân, người ta đã báo cáo đính hôn, không bắn chết ngươi đã là khoan hồng rồi.
” Nhân viên trị an tức giận đáp.
Vừa rồi khi nhân viên trị an hỏi vì sao nàng giỏi võ như vậy, Thư Nguyệt đã đổ hết cho Phương Húc dạy nàng.
Dù sao hắn đúng là đã từng dạy nguyên chủ thuật phòng thân gì gì đó.
Nam nhân vừa nghe vậy lập tức ỉu xìu, thời đại này mà dám thương tổn gia đình của quân nhân thì rất khó có thể giữ được mạng nhỏ.
Nhân viên trị an áp giải nam nhân đến thôn của Thư Nguyệt bọn họ, đi thẳng tới viện thanh niên trí thức.
Chỉ là ngoài dự liệu của Thư Nguyệt, nữ nhân mà nam nhân nói tới không phải là Dương Thi Di.
Thư Nguyệt nghi hoặc đi về nhà, người Triệu gia thấy nàng về muộn bèn hỏi nguyên nhân, Thư Nguyệt liền kể lại chuyện xảy ra trên đường.
Người một nhà quá sợ hãi, khi nghe nói Thư Nguyệt không chỉ không bị bắt nạt mà còn cho đối phương một trận rồi đưa đến cục trị an, cả nhà đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
"Cũng may trước kia tiểu tử Phương Húc thường hay dạy ngươi một ít thuật phòng thân, ngươi học rất tốt, nếu không lần này! "
Hà Đại Nha nói đến đây đã nghẹn ngào khóc lớn, ôm chầm con gái vì sợ hãi.
Bà Triệu cũng không dám nghĩ tiếp, nếu cháu gái thật sự gặp phải chuyện như vậy thì sau này biết sống như thế nào.
Biết lời ra tiếng vào rất đáng sợ, bà lập tức dặn dò người trong nhà:
"Chuyện này phải chôn kín dưới đáy lòng cho ta, nếu ai dám nói cho người khác biết thì ta sẽ gạch tên kẻ đó khỏi gia phả, đánh gãy chân đuổi khỏi nhà!”
Người trong nhà vội vàng tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không nói ra.
Ngày hôm sau Thư Nguyệt phải về xưởng may, Triệu An cố chấp xin nghỉ dưới con mắt hình viên đạn của trưởng thôn, hắn quyết tâm sau này phải tự mình đưa đón Thư Nguyệt, tuyệt đối không để con gái mình lại lạc đàn.