Hai chuyện tuy có vẻ không lớn, nhưng nếu trong xưởng may xảy ra án mạng vì máy móc thì mấy vị lãnh đạo đều sẽ bị xử phạt.
Huống chi Thư Nguyệt còn hoàn toàn giải quyết vấn đề này, thật sự là lập đại công.
Đương nhiên nếu chuyện chỉ có thế thì các lãnh đạo đã không nhiệt tình đến mức này.
Điều khiến Thư Nguyệt được coi trọng là sau một thời gian làm việc ở bộ phận sửa chữa, Thư Nguyệt đã phát hiện ra không ít khuyết điểm của máy móc, từ đó tiến hành cải tạo.
Bây giờ máy móc trong xưởng may đã sản xuất nhanh gấp ba lần so với ban đầu, ngay cả máy móc tiên tiến nhất ở nước ngoài cũng không bằng.
Cấp trên có ý định đem máy móc do Thư Nguyệt cải tạo ra triển lãm thương mại, hơn nữa còn có thể bán ra nước ngoài.
Giúp quốc gia kiếm ngoại hối chính là lập công lớn, mọi người cũng đã nhìn ra đầu óc Thư Nguyệt rất nhạy bén, về sau nói không chừng còn có thể cải tạo máy móc nhiều hơn.
Bọn họ biết tương lai của Thư Nguyệt tuyệt đối không kém, bây giờ không tạo quan hệ tốt thì về sau muốn lôi kéo cũng không kịp nữa.
Vừa vặn hôm nay các lãnh đạo họp xong thấy Thư Nguyệt tan tầm rời đi liền tiến lên hàn huyên mấy câu, sau đó cùng nhau ra khỏi xưởng may, lúc này mới có cảnh tượng mà Triệu An nhìn thấy.
Nghe con gái kể xong, nụ cười trên mặt Triệu An không khép lại được nữa, con gái của hắn ưu tú như thế, hắn sao có thể không kiêu ngạo.
Triệu An vốn định về khoe khoang với mọi người một chút, chợt nghe con gái nói:
"Con cứu người và cải tạo máy móc đều có thưởng.
”
Triệu An nghiêm túc nói với nàng: "Tiền này ngươi tự cất đi, đừng để cho người khác biết.
”
“Nhưng nếu cô út về nhà mẹ đẻ, bà nội và các chú bác cũng sẽ biết.
” Thư Nguyệt không phải không muốn giấu tiền riêng, chỉ sợ cô út sau khi trở về làm lộ tẩy.
"Việc này thì ngươi yên tâm, lúc trước khi cô út của ngươi mới đi làm, chính ta đã dạy nàng giấu tiền riêng đó.
Nếu không nhờ vậy thì sao nàng có đủ của hồi môn, cuộc sống bên nhà chồng cũng sẽ không tốt được như bây giờ.
”
Lúc trước khi cô út đi làm trong huyện thành, cũng là Triệu An đưa đón nàng về nhà.
Hắn dạy em gái giấu tiền riêng, cho nên khi nghe nói Thư Nguyệt muốn thi công nhân, cô út liền lập tức nghĩ biện pháp báo danh cho Thư Nguyệt.
Sợ con gái lo lắng, Triệu An tiếp tục nói: "Nếu ngươi thật sự lo lắng, ta sẽ đi nói với cô út của ngươi một tiếng.
”
“Vậy thì không cần, dù sao về sau con cũng có thể kiếm được nhiều tiền.
” Thư Nguyệt nói.
Triệu An cũng không quá tin tưởng, thời đại này mà muốn kiếm tiền nào phải chuyện dễ dàng.
Hai cha con về đến nhà, không nhắc một lời đến chuyện Thư Nguyệt có tiền thưởng.
Nhưng Thư Nguyệt vẫn giao tiền lương và phúc lợi của công nhân học việc cho bà nội.
Bà Triệu rất vui vì hành động của cháu gái, lấy phiếu vải ra đặt vào tay nàng:
"Phiếu vải này ngươi giữ lấy đi, mẹ ngươi có tiền riêng, bảo nàng đưa cho ngươi, dù sao ngươi cũng phải đi làm trong huyện thành, ăn mặc bình dân quá cũng không tốt.
”
Trong tay mỗi gia đình nhỏ trong Triệu gia đều có tiền riêng, đây là điều mà ai cũng biết và ngầm thừa nhận.
Nếu không có một chút tiền trong người, lỡ gặp chuyện bất trắc sẽ không kịp xử lý.
Thư Nguyệt đương nhiên sẽ không từ chối: "Cảm ơn bà nội.
”
“Đây là thứ ngươi xứng đáng được nhận.
” Bà Triệu cười híp mắt nói.
Bà không biết Thư Nguyệt có thể đang giấu tiền riêng sao? Không, đương nhiên là bà biết, vậy thì sao chứ? Dù sao Thư Nguyệt cũng đưa tiền lương được công bố từ trước cho bà, bà không phải loại người tham lam mờ mắt muốn cướp sạch tiền trên người cháu gái không còn một xu.
Trở về phòng mình, Thư Nguyệt lấy ra số tiền còn dư.