Con Đường Nghịch Tập Của Đại Yêu Pháo Hôi


Có một số người tự cho rằng mình đã ẩn nấp rất kỹ nhưng lại không biết chân của mình lồ lộ ra đó.
Cho nên khi Thư Nguyệt bị người ta đẩy một cái, nàng nhanh chóng xoay người lại hô to:
"Tiểu Tuyết, tại sao ngươi lại muốn đẩy ta?"
Trong giọng nàng tràn ngập bất ngờ giống như thật sự không hiểu tại sao có người muốn hại mình.
Thư Nguyệt đúng là có hơi bất ngờ.

Nàng vốn cho rằng người ra tay sẽ là Dương Thi Di, không ngờ lại là Tiểu Tuyết.
Những lời này quá mức bén nhọn khiến cho đám người đứng ở đoạn sông cách đó không xa đều nghe được.
Tất cả mọi người lập tức nhìn sang, thấy tận mắt Tiểu Tuyết đứng ở bên bờ đẩy Thư Nguyệt xuống sông, hai tay còn chưa kịp rút về.
“Thư Nguyệt nhà ta không biết bơi!”
Bác cả Triệu Nguyên hô to một tiếng, vội vàng bơi về phía nàng.

Mọi người đang ở dưới sông cũng hấp tấp bơi tới chỗ Thư Nguyệt.
Tiểu Tuyết không ngờ Triệu Thư Nguyệt bị bất ngờ không kịp đề phòng mà còn có thể hô lớn như vậy, rõ ràng trước kia mỗi lần bị mình doạ, nàng đều sợ tới mức không thốt nên lời.
Tiểu Tuyết tưởng lần này cũng giống như vậy, chờ Thư Nguyệt rơi xuống sông thì dù muốn hô cũng hô không nổi.

Nàng ta sẽ bị trôi dạt càng lúc càng xa, chờ đến khi có người phát hiện thì đã chết đuối.
Tại sao bây giờ mọi thứ lại khác với những gì mình dự đoán?
Thư Nguyệt theo bản năng muốn vung cánh tay, nhưng nghĩ đến nguyên chủ không biết bơi, nàng bèn cố gắng giữ thăng bằng giữa thân thể và mặt nước.
Triệu Nguyên bơi tới bên cạnh cháu gái, sợ nàng hoảng sợ quá mức nên nhẹ giọng trấn an: "Nguyệt Nguyệt, bác tới rồi đây, con đừng lo lắng, bác sẽ đưa con lên bờ!”
Thế nhưng chính Triệu Nguyên cũng bị doạ không ít, tay chân luống cuống kéo Thư Nguyệt.

Cũng may người dân xung quanh đến kịp thời, giúp hắn đưa Thư Nguyệt vào bờ.
Mọi người lên bờ thở dốc, thấy Thư Nguyệt không có chuyện gì nên ai nấy đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới bắt đầu tìm kiếm đầu sỏ gây tai hoạ là Tiểu Tuyết nhưng nàng ta đã chạy mất không thấy bóng dáng.
Triệu Văn Thanh vội vàng nói, "Con thấy Tiểu Tuyết chạy về phía viện thanh niên trí thức!”
Tiểu Tuyết hại Thư Nguyệt xong lại đến viện thanh niên trí thức, mọi người lập tức cảm thấy có vấn đề.
Mấy cô mấy thím nhạy bén lập tức kéo nhau cùng các thôn dân đi tới viện thanh niên trí thức.
Giờ này trong viện chỉ có mình Dương Thi Di, những thanh niên trí thức khác đều không có ở đây, thuận tiện cho mấy cô mấy thím làm việc.
Đoàn người lặng lẽ dựa sát vào cửa phòng Dương Thi Di, còn chưa tới gần đã nghe được tiếng tranh chấp bên trong.
Các cô các thím lặng lẽ lắng nghe nội dung từ đầu tới cuối.

Chờ đến khi hai người tranh chấp sắp xong, đoàn người mới đẩy cửa đi vào.
Dương Thi Di và Tiểu Tuyết nhìn thấy ngoài cửa có thật nhiều người, Tiểu Tuyết lập tức hoảng sợ lùi về sau, ngược lại Dương Thi Di vẫn còn giả vờ trấn định, cố gắng nặn ra một nụ cười:
"Mấy cô mấy thím có chuyện gì thế? Tới tìm Tiểu Tuyết có phải không?”
Một thím rất không ưa thái độ vờ vịt của nàng ta bèn lạnh lùng nói:
"Được rồi đừng có giả vờ nữa, chúng ta đứng ở ngoài cửa nghe thấy hết rồi, nhà Nguyệt Nguyệt đã đi gọi nhân viên trị an tới, có cái gì muốn nói thì các ngươi chờ gặp nhân viên trị an đi!”
Sắc mặt hai người lập tức trắng bệch, Tiểu Tuyết còn cố giãy giụa nói: "Ta không cố ý, ta chỉ đẩy nhẹ nàng một cái, ta không ngờ nàng sẽ rơi xuống sông.”
“Thôi đi! Vừa rồi chúng ta đều tận mắt nhìn thấy nghe thấy hết! Ngươi chính là cố ý hại người, nếu Nguyệt Nguyệt không kịp lên tiếng thì mưu kế của các ngươi đã thực hiện được.” Một thím khác không chút do dự vạch trần lời nói dối của nàng ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui