“Không được, vẫn nên đi khám xem sao, nếu không ta không thể hết lo, mà khi trở về cũng không biết ăn nói với bà nội ngươi thế nào.
” Triệu An kiên trì nói.
Cuối cùng Thư Nguyệt chỉ đành đi theo hắn đến bệnh viện.
Nói là bệnh viện cho sang, thật ra đó chỉ là một phòng khám nhỏ có một bác sĩ duy nhất.
Bác sĩ kiểm tra sức khoẻ Thư Nguyệt rồi nói: "Ngoại trừ bị cảm nhẹ ra thì không sao hết, trở về uống nhiều nước ấm là được.
"
"Bác sĩ, con gái ta thật sự không bị gì sao? Có bị hoảng sợ không? Có cần kê thuốc an thần không?” Triệu An vẫn không yên tâm hỏi.
Bị người ta nghi ngờ, mặt bác sĩ xệ xuống trong nháy mắt: "Không bệnh không tai mà uống thuốc làm gì, được rồi đi mau đi, đừng chậm trễ bệnh nhân kế tiếp.
”
Triệu An lúc này mới nhận ra mình nói sai, vừa định xin lỗi đã thấy bác sĩ không kiên nhẫn phất tay ra hiệu cho bệnh nhân tiếp theo đi tới.
Sau khi trở về, người một nhà đều vây quanh hỏi han, xác nhận Thư Nguyệt thật sự không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Chờ sau khi mọi người tản đi, Thư Nguyệt mới chú ý tới Triệu Văn Thanh đứng cách đó không xa không ngừng rơi nước mắt.
Thư Nguyệt sờ đầu hắn: "Làm sao vậy?”
“Chị, thật xin lỗi, đều tại em hết! Nếu em không nhờ chị đi cùng em, nếu em vẫn nắm chặt lấy chị thì chị đã không bị Tiểu Tuyết đẩy xuống sông.
Hơn nữa sau khi chị rơi xuống nước em cũng không thể giúp được gì, em thật vô dụng.
” Triệu Văn Thanh càng nói càng uể oải.
Thư Nguyệt mỉm cười: "Ngươi mới bao nhiêu tuổi, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Cho dù hôm nay ta không đi theo ngươi tới bờ sông thì sau đó Tiểu Tuyết và Dương Thi Di cũng sẽ tìm được biện pháp khác hại ta, cho nên đây không phải lỗi của ngươi, đừng có tự ôm việc vào người.
”
“Nhưng! ” Triệu Văn Thanh còn muốn nói tiếp, Thư Nguyệt ngắt lời hắn:
"Ta muốn ăn sủi cảo xào cải thìa, ngươi đi hái mấy cây cải thìa về đi, đây mới là chuyện ngươi nên làm ở tuổi này.
”
Nghe vậy Triệu Văn Thanh chỉ có thể gật đầu, "Em đi ngay đây.
”
Lúc này Triệu Văn Hạo cũng đi tới nói: "Văn Thanh, em đi với anh.
”
Triệu Văn Hạo rõ ràng là sợ ở một mình thì Triệu Văn Thanh sẽ nghĩ này nghĩ nọ rồi lại khóc.
Đừng nhìn Triệu Văn Hạo còn nhỏ mà coi thường, hắn rất để ý đến thái độ của người khác.
Thư Nguyệt nhìn theo hai anh em đi ra cửa, bỗng nói với chú ba Triệu Giang:
"Chú ba, Văn Hạo thông minh như vậy, khi nào thì cho nó đi học?”
“Thi đại học đã ngừng bao nhiêu năm rồi, còn đi học làm gì?” Triệu Giang không cho là đúng.
“Vậy cũng phải đi học.
Đi học mới hiểu lý lẽ, hơn nữa quốc gia cần nhân tài, việc thi đại học chắc chắn sẽ được khôi phục.
” Thư Nguyệt thờ ơ đáp.
Người một nhà nghe nàng nói thế đều dừng việc trong tay lại, đồng loạt nhìn về phía nàng.
Thư Nguyệt không rõ nguyên do, nhìn chung quanh một vòng, "Mọi người làm sao thế?”
Triệu Văn Võ là anh ruột của nguyên chủ, thường ngày không thích nói chuyện nên cảm giác tồn tại rất thấp, lần này hắn đột nhiên cất tiếng:
“Em cảm thấy thi đại học sẽ được khôi phục thật sao?”
Thư Nguyệt gật đầu: “Quốc gia chúng ta rất lớn, muốn kiến thiết tốt thì cần rất nhiều nhân tài, mà nhân tài ở đâu ra? Dựa theo tình hình bây giờ thì số lượng học sinh rõ ràng không đủ, như vậy bọn họ sẽ làm gì?”
Nhìn mọi người có vẻ giật mình, Thư Nguyệt tiếp tục nói, "Cho nên khôi phục thi đại học và bồi dưỡng sinh viên là điều cần thiết.
”
Triệu Văn Võ nuốt nước miếng, "Vậy em cảm thấy khi nào sẽ khôi phục kỳ thi đại học?”
Thư Nguyệt lắc đầu, "Em cũng không biết, dù sao đây chỉ là suy đoán của em thôi.
Nhưng em cho rằng sẽ không quá lâu, dù sao quốc gia cũng đang phát triển đến thời điểm quan trọng.
”
Triệu Văn Võ nhìn về phía cha mẹ mình.