Nếu nói cả nhà Triệu gia từng xem trọng nhất là ai, đó chắc chắn chính là Triệu Văn Võ.
Triệu Văn Võ có thể được xem là học bá, liên tục nhảy lớp ba lần, người khác còn đang học lớp sáu thì hắn đã lên cấp ba.
Thế nhưng ông trời trêu cợt người, ngay lúc Triệu Văn Võ đang học lớp mười hai thì quốc gia tuyên bố hủy bỏ kỳ thi đại học, tất cả mọi nỗ lực của hắn đều biến thành trò cười.
Hắn phẫn nộ, rít gào, thậm chí từng có suy nghĩ từ bỏ, nhưng hắn không cam lòng, không muốn cứ như vậy sống một đời tầm thường vô vị.
Nhưng phẫn nộ của hắn chẳng làm được gì ở xã hội này, cuối cùng hắn cũng từ bỏ, bắt đầu làm người vô vị, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình ở cái nhà này.
Đột nhiên em gái lại nói kỳ thi đại học chắc chắn sẽ khôi phục, trong lòng hắn bỗng nảy sinh mong đợi và hy vọng.
Triệu An đương nhiên cũng ngóng trông con trai có tiền đồ, bèn quay đầu nói với Triệu Văn Võ:
"Sau này đi làm về nhớ tranh thủ học tập nhiều một chút, chuẩn bị sớm luôn tốt hơn là không làm, cho dù sau này kỳ thi đại học không được khôi phục thì làm chuyện mình thích vẫn là điều hạnh phúc.
”
Không chỉ Triệu Văn Võ, mấy đứa cháu Triệu gia vốn chuẩn bị lo tìm đối tượng kết hôn đều dừng lại, ông Triệu còn yêu cầu bọn họ ở nhà học tập cho tốt.
Không thể không nói, người Triệu gia thật sự rất thích hợp học tập, thành tích của mỗi người đều không tệ, dù cách nhiều năm mới cầm sách vở lên.
Thư Nguyệt ở huyện thành còn gửi về cho các anh em không ít sách và dụng cụ học tập khiến môi trường học tập của Triệu gia phong phú hơn rất nhiều.
Một năm trôi qua, Thư Nguyệt giờ đã là công nhân cấp hai, tiền lương tăng gấp mấy lần.
Khi sắp đến sinh nhật tuổi mười tám của nàng, quốc gia rốt cuộc đưa tin sẽ khôi phục kỳ thi đại học.
Người Triệu gia đều rất vui vẻ.
Kết quả cuối cùng là mấy đứa cháu Triệu gia ở độ tuổi phù hợp đều thi đậu đại học, Triệu Văn Võ là thủ khoa ban khoa học tự nhiên, mà Thư Nguyệt là thủ khoa ban xã hội.
Theo nhận xét của Triệu Văn Võ thì nếu Nguyệt Nguyệt ghi danh thi khoa học tự nhiên, thủ khoa ban khoa học tự nhiên sẽ không đến lượt hắn.
Thư Nguyệt xin nghỉ việc ở xưởng may, bọn họ vì muốn giữ lại vị sinh viên đại học này nên tỏ vẻ sẽ để lại chức vị cho nàng nhưng Thư Nguyệt không có ý định làm công nhân cả đời bèn khéo léo từ chối.
Cách thời gian nhập học còn vài tháng, khoảng thời gian này Thư Nguyệt chỉ ở nhà.
Hà Đại Nha còn đang rầu rĩ, nếu Thư Nguyệt đi học đại học thì hôn sự với Phương gia biết tính sao.
Đúng lúc này bên phía Phương Húc truyền tới tin tức, khi hắn làm nhiệm vụ đã cứu một cô nương, bởi vì cứu người nên có đụng chạm da thịt với người ta, vì không muốn cô nương kia bị huỷ hoại thanh danh nên hắn quyết định cưới nàng ấy.
Mẹ Phương Húc nhớ lại bức thư con trai mình viết cho mình lúc trước, cảm thấy cô gái như vậy nhất định không phải người tốt nên cố chấp không chịu đồng ý.
Nhưng Phương Húc ở trong quân đội, mẹ hắn ngoài tầm tay với, Phương Húc trực tiếp gửi báo cáo kết hôn lên trên, hai người đó bây giờ đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.
Mẹ Phương Húc ở nhà tức giận không chịu được, nghe nói Thư Nguyệt đã thi đậu đại học mới dám đến Triệu gia kể chuyện này.
Hà Đại Nha giận điên lên, Thư Nguyệt tỏ vẻ không tin, yêu cầu xem thư Phương Húc viết về nhà, lại phát hiện ánh mắt mẹ Phương Húc có vẻ né tránh.
Thư Nguyệt luôn cảm thấy trong chuyện này còn có vấn đề, mà Hà Đại Nha cũng cảm thấy như vậy.
Hà Đại Nha làm dữ, mẹ Phương Húc nói thư đã bị cháy, Hà Đại Nha đương nhiên không tin, lập tức đi tới Phương gia để tìm lá thư kia.