“Có chỗ nào không đúng?”
“Mục chủng tộc sao lại là dấu chấm hỏi?”
"Ngươi là một quỷ hồn, ở đâu ra chủng tộc, đương nhiên phải để dấu chấm hỏi.
”
Sau đó ánh mắt Thư Nguyệt lại nhìn tới mục tuổi tác.
“Ngươi đến địa phủ đã gần 4000 năm, cộng thêm tuổi tác của ngươi ở nhân gian thì thành như thế.
” Bóng đen giải thích.
Nhìn theo ánh mắt của Thư Nguyệt, hắn dừng lại ở mục điểm tích luỹ.
"Điểm tích luỹ trước đây của ngươi đều bị dùng hết rồi, 30 điểm tích lũy này là phần thưởng của nhiệm vụ vừa mới hoàn thành.
”
Câu trả lời này khiến Thư Nguyệt không còn lời nào để nói:
“Vậy bàn tay vàng thì sao? Chắc ta cũng phải có thứ này chứ?”
“Ngươi hẳn là có không gian, thử tĩnh tâm cẩn thận kiểm tra lại xem, ngươi sẽ cảm nhận được nó.
” Bóng đen trả lời.
Thư Nguyệt làm theo lời hắn nói, bình tâm tĩnh khí, quả nhiên thấy được một mảnh không gian có núi có sông, có cây có trái, hẳn là loại không gian trồng trọt mà nàng đã xem trong tiểu thuyết.
"Ta đã dùng điểm tích luỹ để đổi thứ này sao?” Thư Nguyệt tò mò hỏi, đồ tốt như vậy cần bao nhiêu điểm tích lũy mới có thể đổi được?
“Đây là chuyện riêng tư của ngươi, ta không có quyền kiểm chứng.
” Bóng đen trả lời.
Đáp án này khiến Thư Nguyệt thấy hài lòng.
Thấy Thư Nguyệt không hỏi nữa, bóng đen lại nói: "Nhiệm vụ đã kết toán xong, ngươi nghỉ ngơi một chút hay tiếp tục làm nhiệm vụ kế tiếp?”
Chính mình còn chưa nhớ ra được gì, chờ trong văn phòng cũng phí thời gian, vì thế Thư Nguyệt nói: "Tiếp tục làm nhiệm vụ tiếp theo đi.
"
Nói xong Thư Nguyệt cất bước đi vào thông đạo.
…
Chát!
Đây là thanh âm đầu tiên Thư Nguyệt nghe được sau khi khôi phục ý thức, ngay sau đó nàng cảm thấy má bên trái đau rát.
Khi nàng còn hoàn toàn không rõ tình huống, một giọng nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vang lên:
"Thư Nguyệt, ngươi đừng quên ngươi là đại tiểu thư Lý gia, sao ngươi có thể làm ra chuyện ác độc như vậy? Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn dám làm thế thì đừng hòng ta cho ngươi một xu nào!”
Thư Nguyệt mở to mắt, nơi này là một căn phòng khách, đối diện nàng có một nữ nhân trung niên xinh đẹp đang đứng, cho dù trên mặt tràn đầy tức giận cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc của bà ta.
Trên sô pha phía sau nữ nhân trung niên có một cô gái đang ngồi, dáng vẻ nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người, đáng tiếc trên mặt lộ rõ vẻ vui sướng khi người gặp họa khiến nàng ta trông rất kỳ quái.
Thư Nguyệt hành động theo trực giác, móc điện thoại di động trong túi ra, mở khoá bằng vân tay rồi giơ lên chụp liên tục mấy tấm ảnh, động tác liền mạch lưu loát.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô gái, Thư Nguyệt xoay điện thoại lại cho nữ nhân trung niên xem:
“Người ngồi phía sau ngươi có vẻ rất vui khi ngươi đánh ta, cho nên như nàng thì mới gọi là lương thiện sao?”
Nữ nhân trung niên thấy rõ bộ dáng cô gái trong điện thoại, rất kinh ngạc xoay người lại nhìn nàng ta, muốn đối phương cho mình một đáp án.
Thư Nguyệt lười xem bọn họ biểu diễn, cất điện thoại đi.
“Ngươi đã không muốn ta ở Lý gia nữa thì ta đi.
”
Nói xong nàng xoay người đi ra ngoài, nhanh chóng tìm một chỗ để tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, nếu không nàng làm việc sẽ bó tay bó chân.
Thư Nguyệt không đi được bao xa đã nhìn thấy một cái ghế dài liền ngồi xuống, nhắm mắt lại bắt đầu tiếp nhận ký ức.
Nguyên chủ là Tần Thư Nguyệt, là một cô gái đáng thương mới được tìm về nhà cha mẹ ruột.
Khi nàng vừa mới sinh ra đã bị tình địch của mẹ ruột tráo đổi rồi đem vứt bỏ, may mắn được người tốt bụng nhặt về nuôi, cũng chính là cha mẹ nuôi của nàng.
Cha nuôi khi còn trẻ là một quân nhân, trong một lần chấp hành nhiệm vụ bị thương nên đời này không thể có con, ông và vợ nhặt được nguyên chủ, cảm thấy đứa trẻ này là trời xanh ban ơn nên coi nàng như châu báu mà nuôi lớn.