Thư Nguyệt: Các ngươi xác định có chia bớt sự quan tâm cho ta? Hồi nào á? Sao ta không biết?
Vương Tú Mẫn nhìn về phía con trai cả: “Vậy bây giờ làm sao đây?”
Lý Kha Đông cũng cảm thấy đau đầu, Thư Nguyệt ở trong điện thoại đã nói rõ ràng sẽ không đồng ý.
Vương Tú Mẫn nói: "Hay là nói với cha con một tiếng để ông ấy nghĩ biện pháp.
”
“Không được.
”
Lý Kha Đông lập tức ngăn cản, lần trước khi Thư Nguyệt trở lại Lý gia hắn mới biết cha mẹ dùng biện pháp bức bách để ép buộc Thư Nguyệt trở về, lần này hắn tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra lần nữa.
"Nhưng nha đầu kia không chịu trở lại còn gì!” Vương Tú Mẫn lo lắng nói.
“Tóm lại chúng ta không thể uy hiếp nó, nếu không sớm muộn gì nó cũng sẽ xa mặt cách lòng với chúng ta.
" Lý Kha Đông trả lời.
“Cách lòng thì cách lòng, chẳng lẽ chúng ta còn sợ nó sao?” Vương Tú Mẫn không thèm để ý.
"Mẹ đừng quên chúng ta tìm Thư Nguyệt về là vì cái gì.
Nếu nó thật sự cách lòng với nhà mình thì chúng ta làm sao đạt được mục đích.
” Lý Kha Đông nghiêm túc nói.
“Vậy thì sao? Mẹ là mẹ nó, nó không có quyền không nghe lời mẹ.
" Vương Tú Mẫn nói với vẻ chắc chắn.
“Mẹ có nuôi nó bao giờ chưa? Bây giờ nó có nghe lời mẹ không?” Lý Kha Đông đạp đổ suy nghĩ không thực tế của mẹ mình.
Vương Tú Mẫn bị nghẹn lại: “Vậy con nói xem phải làm sao?”
“Bảo Thục Oánh đi xin lỗi nó.
" Lý Kha Đông nói xong, đưa mắt nhìn Lý Thục Oánh.
Lý Thục Oánh rất không vui khi thấy anh mình coi trọng Thư Nguyệt, nghe Lý Kha Đông và Vương Tú Mẫn nói chuyện, trên mặt nàng ta lộ vẻ không cam lòng.
Vẻ mặt này còn chưa kịp thu hồi đã đột ngột bị Lý Kha Đông nhìn sang, vì thế biểu tình trên mặt nàng đều rơi vào trong mắt Vương Tú Mẫn và Lý Kha Đông.
Trong lòng hai người đều run lên, bọn họ không ngờ sẽ nhìn thấy thái độ như vậy trên mặt con gái nuôi lương thiện.
Lý Thục Oánh nhanh chóng thu hồi biểu tình trên mặt, sau đó tươi cười nói: “Mẹ và anh đang nghĩ gì đó? Vừa rồi hai người nói cái gì?”
Lý Thục Oánh thay đổi sắc mặt rất nhanh, trong nháy mắt Vương Tú Mẫn đã thấy con gái cười khanh khách, bèn cho là vừa rồi mình nhìn lầm: "Anh con nói muốn con đi xin lỗi Thư Nguyệt.
”
Lý Thục Oánh gật đầu: "Đúng là lỗi của em, em nên xin lỗi Thư Nguyệt, chỉ là không biết Thư Nguyệt có muốn tha thứ cho em không.
”
Nói xong trên mặt nàng ta chỉ có lo lắng xoắn xuýt như thể Thư Nguyệt sẽ bắt nạt nàng ta.
Nhìn con gái nuôi nhu nhược như vậy, Vương Tú Mẫn lập tức mềm lòng: “Hay là thôi đi! Thư Nguyệt xấu tính như vậy, lỡ như nó nhân cơ hội này để gây phiền toái cho Thục Oánh thì sao?"
Lý Kha Đông không trả lời mẹ mà nhìn về phía Lý Thục Oánh:
“Mặc kệ Thư Nguyệt có tha thứ cho em hay không, em cũng phải đi xin lỗi nàng ta.
Đương nhiên em có thể không đi, dù sao việc em có vào được đại học Thanh Hoa hay không đều do em tự quyết định lấy.
”
Lý Thục Oánh không ngờ anh trai thường ngày yêu thương mình lại buộc mình đi xin lỗi Thư Nguyệt, đây là người anh vẫn luôn nâng niu mình trong lòng bàn tay sao?
Như nhìn ra nghi hoặc của Lý Thục Oánh, Lý Kha Đông tiếp tục nói:
"Thục Oánh, anh chỉ muốn tốt cho em thôi.
Em đi xin lỗi Thư Nguyệt, được nàng ta tha thứ thì sau này nàng ta mới có thể đồng ý dẫn em đến Thanh Hoa.
Chỉ cần em được vào đại học Thanh Hoa thì người Tạ gia sẽ coi trọng em hơn.
”
Lý Kha Đông quả nhiên rất hiểu em gái nuôi, chỉ nói mấy câu đã khiến Lý Thục Oánh dao động.
Tuy Lý Thục Oánh đang yêu đương với người thừa kế của Tạ gia nhưng người Tạ gia vẫn luôn coi thường nàng, cảm thấy nàng không đủ đẳng cấp.