Nếu nàng được học ở Thanh Hoa thì chắc chắn người Tạ gia sẽ không dám coi thường nàng nữa.
Lý Thục Oánh bị Lý Kha Đông thuyết phục, vì thế ba người lái xe đến chỗ ở cũ của Tần gia.
Chỉ là người ra mở cửa lại là người xa lạ, đối phương còn nói cho bọn họ biết Tần gia đã bán căn nhà này và chuyển đi được một khoảng thời gian.
Lý Kha Đông lập tức lấy di động ra định gọi cho Thư Nguyệt, kết quả điện thoại vẫn luôn báo bận.
Lý Kha Đông hiểu mình đã bị đưa vào sổ đen, không chỉ hắn mà Vương Tú Mẫn và Lý Thục Oánh đều như thế.
Cuối cùng vẫn là Lý Kha Đông thông minh, biết giáo viên tuyển sinh đại học Thanh Hoa nhất định phải đi gặp Thư Nguyệt, Thư Nguyệt cũng không có khả năng giấu diếm địa chỉ nhà với bọn họ, vì thế liền đi theo giáo viên tuyển sinh tìm tới nhà Thư Nguyệt.
Người Tần gia hoàn toàn không ngờ Lý gia sẽ đi theo giáo viên tuyển sinh, cho nên khi tiếng chuông cửa vang lên, Khương Quy Nhạn không chút suy nghĩ đã mở cửa.
Sau khi thấy rõ người ngoài cửa, nụ cười trên mặt Khương Quy Nhạn lập tức thu hồi, tức giận hỏi: "Các ngươi tới đây làm gì?”
Sợ mẹ và em gái nuôi nói chuyện đắc tội người ta, Lý Kha Đông lên tiếng trước:
"Dì à, Nguyệt Nguyệt đậu thủ khoa toàn quốc là chuyện vui lớn, chúng ta là người nhà của nàng đương nhiên nên tới thăm nàng.
”
"Nguyệt Nguyệt nói không muốn gặp các ngươi, các ngươi đi đi!"
Khương Quy Nhạn nhớ tới cái tát kia liền cảm thấy đau lòng, không muốn cho mấy người này vào nhà.
Thấy thái độ Khương Quy Nhạn như vậy, ba người đều biết Thư Nguyệt sau khi trở về chắc chắn đã nói hết mọi chuyện cho cha mẹ nuôi nghe.
Vương Tú Mẫn tức giận, cảm thấy đứa con gái này rất không hiểu chuyện, đã mười tám tuổi còn đem chuyện xấu trong nhà phơi ra ngoài.
Lý Kha Đông biết hôm nay không bước qua được cánh cửa này bèn lùi một bước:
“Vậy dì có thể giúp ta gọi Thư Nguyệt ra đây một chút không? Ta có vài lời muốn nói với nàng.
”
Khương Quy Nhạn hơi chần chờ, nhưng nghĩ đến đối phương rốt cuộc vẫn là thân nhân ruột thịt của Thư Nguyệt, lỡ như có gì hiểu lầm thì không hay, bèn đi vào nhà gọi Thư Nguyệt ra.
Thư Nguyệt không hề bất ngờ khi thấy ba người này, nhưng muốn nàng cho bọn họ sắc mặt tốt thì đừng hòng.
“Các ngươi tới làm gì?"
“Nguyệt Nguyệt, chúc mừng ngươi thi đậu thủ khoa toàn quốc.
" Lý Kha Đông cười nói.
Thư Nguyệt hoàn toàn không mắc mưu, từ trong trí nhớ của nguyên chủ, nàng biết Lý Kha Đông là người tự cho mình là cái rốn vũ trụ, cho dù hắn giả vờ tốt bao nhiêu thì đều là vì lợi ích của chính hắn.
“Có việc thì nói, ta còn nhìu việc lắm.
"
“Thái độ đối với anh trai kiểu gì thế hả?” Vương Tú Mẫn lập tức không nhịn được.
Thư Nguyệt chỉ tay vào mặt mình: “Vậy thái độ đối với con gái là kiểu gì thế?”
Vương Tú Mẫn ngẩn ra, có hơi mất tự nhiên: "Không phải chỉ tát ngươi một cái thôi sao? Chườm đá một tí là hết rồi.
”
Thư Nguyệt không tin bọn họ tới đây mà còn chưa biết rõ nội tình sự việc.
Cho nên rõ ràng là ba người này muốn giả ngu cho qua mọi chuyện.
Thư Nguyệt trực tiếp chỉ tay vào Lý Thục Oánh: “Vậy ta tát Lý Thục Oánh một cái, ngươi về chườm đá cho nàng một chút là xong.
Dù sao nàng cũng là người đã hãm hại ta nha.
”
Đúng như Thư Nguyệt dự liệu, Vương Tú Mẫn phản ứng rất lớn, lập tức đứng chắn trước mặt Lý Thục Oánh: "Không được!”
"Sao hả? Ta không làm gì sai cũng bị đánh, một lời xin lỗi cũng không có, còn bảo chườm đá một chút là được? Trong khi người làm sai lại không đáng bị đánh sao?”
“Chuyện đó không giống, từ nhỏ đến lớn ta đều không nỡ động đến một ngón tay của Thục Oánh, nàng rất sợ đau.
" Vương Tú Mẫn trả lời rất đương nhiên.
Khương Quy Nhạn đứng bên cạnh không nhịn nổi nữa: