Con Đường Nghịch Tập Của Đại Yêu Pháo Hôi


Dựa theo ký ức của nguyên chủ, hôm nay đến phiên nàng và mẹ nấu cơm, lúc này nàng hẳn là nên rời giường rửa mặt rồi đến phòng bếp.

Để không bị người ta phát hiện ra điểm bất thường, Thư Nguyệt dựa theo ký ức của nguyên chủ đi tới bên cạnh giếng múc nước rửa mặt, sau đó đến phòng bếp nhìn vào trong, quả nhiên mẹ của nguyên chủ đã ở đó.

Thư Nguyệt lên tiếng: "Mẹ, chào buổi sáng.


Mẹ Triệu Thư Nguyệt là Hà Đại Nha ngẩng đầu thấy con gái đi tới, trên mặt lập tức nở nụ cười:
"Nguyệt nhi dậy rồi à, hôm qua không phải đã nói với ngươi rồi sao? Mẹ làm một mình là được, ngươi không cần dậy sớm như vậy.


Con gái sợ nàng vất vả nên luôn dậy sớm hỗ trợ, nàng cũng thương con gái nên muốn con bé ngủ thêm một lát.


“Tỉnh rồi thì không ngủ lại được, con dậy giúp mẹ vẫn tốt hơn.

” Thư Nguyệt dựa theo cách nói chuyện lúc trước của nguyên chủ, sau đó ngồi phía sau bếp lò.

“Ngươi đó!" Hà Đại Nha cười, rõ ràng là rất hưởng thụ việc con gái yêu thương mình.

Lúc sắp làm xong bữa sáng, người trong nhà lục tục rời giường.

Không thể không nói cả nhà này có không ít người, khoảng chừng bốn gia đình, mỗi gia đình đều có con cái, mỗi căn phòng trong nhà đều nhét đầy người.

Nhiều người như vậy, không biết lúc trước làm sao vượt qua được nạn đói nhỉ? Trong lòng Thư Nguyệt bỗng nhiên hiện lên suy nghĩ này.

Nạn đói?
Thư Nguyệt cảm thấy kỳ quái, trong trí nhớ của nguyên chủ đúng là có xảy ra nạn đói hồi năm năm trước, nạn đói kéo dài liên tục ba năm, khắp nơi đều là người chết đói, nhà bọn họ nhờ vào quyết định anh minh sáng suốt của bà nội nên mới sống sót.

Chỉ là trong tình huống không hề tìm tòi ký ức của nguyên chủ mà nàng lại tự dưng nghĩ đến nạn đói, liệu đây có phải là ký ức của chính nàng không?
Chẳng lẽ trí nhớ của nàng đang khôi phục dần? Thư Nguyệt thầm nghĩ trong lòng.

Thư Nguyệt đang định tiếp tục nhớ lại thì bả vai đã bị người vỗ một cái, "Ăn cơm thôi, còn sững sờ cái gì?”
Thư Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, là chị họ của nguyên chủ, trong ký ức nàng ta có quan hệ không tệ với nguyên chủ.

Đương nhiên đây chỉ là cảm giác của nguyên chủ, Thư Nguyệt thông qua hồi ức lại phát hiện chuyện không hề đơn giản như thế.


Trong mắt Thư Nguyệt, chị họ của nguyên chủ nói chuyện luôn có vẻ móc mỉa xỉa xói khiến người nghe cảm thấy không thoải mái.

Cũng chỉ có nguyên chủ ngây thơ cho rằng người như vậy đối xử tốt với mình.

Xem ra người chị họ này có thể liệt vào đối tượng tình nghi.

Trên mặt Thư Nguyệt không lộ ra chút dấu vết nào, cười híp mắt trả lời: "Đi ăn thôi.


Một chén cháo lỏng đến mức có thể đếm rõ số hạt cơm, một cái bánh ngô khô khốc khó có thể nuốt trôi chính là bữa ăn sáng của nàng hôm nay.

Thư Nguyệt khó khăn ăn bánh ngô, lúc ngẩng đầu lên lại phát hiện hầu hết mọi người đều đã cơm nước xong xuôi và đi ra ngoài.

Nàng giúp mẹ dọn dẹp bàn cơm, vào phòng bếp rửa chén xong xuôi rồi ra ngoài làm việc.


Trước khi bắt đầu làm việc phải đến chỗ phơi lương thực để tập hợp, chờ phân chia công tác.

Công việc hôm nay cũng như hôm qua, đó là nhổ cỏ dại.

Cỏ dưới ruộng đã sắp cao bằng cây lương thực, cực kỳ tươi tốt và khó xử lý, nhưng trong lòng nàng có cảm giác việc làm cỏ không khó, vì thế Thư Nguyệt cầm liềm bước xuống ruộng.

Không cần tìm kiếm ký ức của nguyên chủ, vào khoảnh khắc cầm liềm lên Thư Nguyệt đã biết nên làm như thế nào, tiềm thức nàng cảm thấy đây là ký ức thân thể của nguyên chủ nên không suy nghĩ nhiều.

Cô gái làm việc cùng nàng chậm rãi lên tiếng: "Thư Nguyệt, ngươi lợi hại quá nhỉ? Muốn giành chức lao động tiên tiến hạng nhất của năm nay sao?”
Giọng điệu nói móc nói mỉa kia vừa nghe đã biết không phải lời hay, nhưng nguyên chủ trước kia không thích tranh luận với người khác, Thư Nguyệt cũng lười nói nhiều với người này.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận