Bây giờ chưa phải ngày mùa làm việc đồng áng nên trong nhà chỉ ăn hai bữa cơm, nhưng buổi trưa cũng có thời gian nghỉ ngơi nên giờ này người trong nhà đều đã trở về.
Nhìn Thư Nguyệt đeo gùi trở về, Hà Đại Nha lập tức đi tới cầm gùi vào bếp, vừa đi vừa nói: "Sao chỉ có một mình ngươi, ngươi không gọi chị họ đi cùng à?”
Thư Nguyệt lắc đầu: "Hôm nay con làm xong việc rất sớm nên cũng lên núi sớm.
"
Trong sân không có ai, hẳn là tất cả mọi người đều đang ở trong phòng nghỉ ngơi.
Chờ Hà Đại Nha đặt gùi xuống đất, Thư Nguyệt lấy củi khô ra để lộ con thỏ rừng cho nàng xem.
Hà Đại Nha nhìn thấy thỏ rừng, thân thể chấn động, sau đó lén lút nhìn ra ngoài sân giống như ăn trộm.
Xác nhận ngoài đó không có ai, nàng mới nhỏ giọng hỏi:
“Ở đâu ra đây?”
“Con đập lưỡi hái trúng nó.
” Thư Nguyệt cũng nhỏ giọng đáp.
Hà Đại Nha bật cười, "May thế, lát nữa để cha ngươi cầm lên trấn, ít nhất có thể đổi được một đồng rưỡi.
”
Thư Nguyệt không hề bất ngờ, lúc trước hai vợ chồng Hà Đại Nha tìm được đồ vật đều làm như vậy.
Tại sao lại làm thế?
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu giao con thỏ cho người trong nhà, bà nội thân là chủ nhà nhất định sẽ không làm thịt nó mà đem đi đổi củi gạo dầu muối.
Cho dù đồng ý ăn thì cả nhà nhiều người như vậy, mỗi người có thể ăn được mấy miếng thịt? Còn không bằng lặng lẽ bán, cầm chắc tiền trong tay mình, gia đình nhỏ của nàng cũng có chút tích cóp.
Đương nhiên cả nhà Triệu gia không chỉ có gia đình nhỏ của Thư Nguyệt làm như vậy, tất cả mọi người đều ngầm hiểu, thậm chí người đứng đầu Triệu gia là bà nội và ông nội cũng ngầm đồng ý.
Thư Nguyệt đương nhiên sẽ không có ý kiến gì đối với quyết định này, tiềm thức nàng cảm thấy nếu như nàng muốn ăn thịt thì nhất định có thể kiếm được.
Hà Đại Nha giấu kỹ con thỏ rồi dặn dò Thư Nguyệt:
"Mẹ mang thỏ đi, ngươi sắp xếp đồ đạc chỉnh tề một chút, đừng để người ta phát hiện ra vấn đề gì.
”
Thư Nguyệt gật đầu, bắt đầu sắp xếp đồ trong gùi.
Củi khô thì đặt ở bên cạnh bếp lò, rau quả dại đặt ở trên bếp, buổi tối khi nấu cơm sẽ dùng đến, gùi thì cất vào nhà kho.
Làm xong Thư Nguyệt trở lại phòng mình.
Phòng của nàng thật ra được chia từ phòng lớn, Triệu An cha nàng tách ra thành hai phòng nhỏ, một phòng cho nàng, một phòng cho hai đứa em trai của nguyên chủ.
Bởi vì buổi trưa không ăn cơm nên mọi người đều nằm trên giường để tiết kiệm thể lực.
Nếu là nguyên chủ hẳn cũng sẽ làm vậy, nhưng Thư Nguyệt thì không.
Thư Nguyệt cảm thấy cực kỳ đói bụng, nàng làm sao có thể nhịn được tới tối.
Nghe thấy động tĩnh của con gái, Hà Đại Nha hỏi: "Nguyệt nhi, làm sao vậy?”
“Không có gì, con đói bụng nên định đi uống nước.
” Thư Nguyệt vừa nói vừa rời giường.
Sau đó phòng bên cạnh cũng truyền đến tiếng nói: "Chị đói bụng không? Em có trái cây hái lúc sáng, chị có muốn ăn lót dạ không?”
Triệu Văn Thanh là em trai của nguyên chủ, bởi vì nguyên chủ chăm sóc hắn từ nhỏ nên tình cảm giữa hai chị em rất tốt.
“Chị đi uống nước là được.
” Em trai nguyên chủ trước kia cũng thường xuyên muốn đưa đồ ăn cho nguyên chủ nhưng lần nào cũng bị nguyên chủ lấy lý do qua loa để từ chối.
Triệu Văn Thanh cũng không bất ngờ, hơn nữa chị hắn vẫn luôn nói một không hai, nếu đã nói không ăn thì nhất định sẽ không ăn, vì thế hắn cũng chạy ra khỏi phòng:
"Em cũng hơi khát nước, em đi uống nước với chị nha.
”
Hai chị em đi vào bếp, trong bếp có một cái bình chứa nước đun sôi để nguội.
Thư Nguyệt lấy từ trong tủ bếp ra hai cái ly, uống nước xong tráng sơ rồi đặt trở lại tủ, dạ dày không còn khó chịu như trước.
Lúc này Triệu Văn Thanh đang đứng ở cửa phòng bếp nhìn ra bầu trời bên ngoài đến xuất thần.