Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

"Vương gia còn chưa dậy sao?"

Nghe bên ngoài tiếng bước chân nha hoàn đi xa, Phó Dung rốt cuộc mới dám gọi nho nhỏ, âm thanh kiều kiều.

Từ Tấn ngậm trái cây thê tử tặng cho hắn, lắc đầu, vui đến quên cả trời đất.

Hắn lòng tham không đáy, Phó Dung chỉ có thể nhẫn nhịn, hai bàn tay cuối cùng phải cực khổ.

"Nùng Nùng..." Bình phục lại, Từ Tấn ôm thê tử, cảm thấy mỹ mãn.

Từ trước đều là hắn dỗ nàng cầu nàng, tối hôm qua thế nhưng vì hắn
đồng ý trì hoãn sinh con nàng lại chủ động cho hắn. Điều này đủ để chứng minh nàng thật sự chỉ là sợ khó sinh mới tạm thời không muốn, không
phải là không thích cùng hắn thân thiết. Nàng có phần tâm tư này, chịu
nói thật với hắn, chịu đau lòng hắn nhẫn nhịn vất vả mà chủ động, Từ Tấn cuối cùng cũng thấy có hi vọng. Cho nên hắn thà rằng chờ lâu thêm ngày
chứ không triệt để muốn nàng. Nếu không vì đêm nay mang thai mà nàng lo
lắng phiền não, hắn chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Phó Dung nhìn Từ Tấn mắt phượng sáng ngời, trong lòng cũng rất xúc động.

Nàng biết Từ Tấn trông mong đứa nhỏ, chính hắn đã từng nói như vậy.
Nhìn hắn thích Quan ca nhi như vậy nàng cũng hiểu rõ. Nhưng tối hôm qua, bởi vì nàng nói những lời đó, bởi vì nàng nói ra cơn ác mộng về tỷ tỷ
kia, Từ Tấn liền nguyện ý đợi nàng tới đầu xuân năm sau, như vậy thật
tốt. Nếu nói Từ Tấn trong lòng một chút đều không có nàng, Phó Dung cảm
thấy không đúng nữa.

Chỉ thích mỗi thân thể của nàng, hắn có thể đối xử với nàng giống đời trước.

Có lẽ, từ lúc hắn luyến tiếc nàng vứt bỏ cái dây Trường Mệnh kia mà xông đến, trong lòng hắn kỳ thật vẫn luôn có nàng đi?

Chỉ là yêu thích của hắn không phải quá sâu, nếu nàng không chủ động
lấy lòng, hắn cũng không nguyện ý đối tốt với nàng. Sau khi hai người
tách ra, hắn có thể mở mắt trân trân nhìn nàng bị người khi dễ. Đợi nàng gả cho hắn, chủ động lấy lòng hắn, hắn mới nguyện ý đối xử tốt với
nàng. Đầu tiên là chống lưng cho nàng ở trước mặt lão thái thái, sau là
cho phép nàng mở lại Như Ý trai.

Như thế xem ra nếu nàng cố gắng thêm nữa, Từ Tấn sớm muộn gì sẽ có một ngày triệt triệt để để thích nàng?

"Hai ngày nữa, vương gia phải thượng triều, muốn ngủ nướng cũng không
được." Ôm eo thon của nam nhân, Phó Dung ngẩng đầu nói chuyện với hắn,
hưởng thụ sáng sớm yên tĩnh hiếm có.

Từ Tấn đổi thành nằm thẳng, để nàng nằm sấp trên người hắn, đẩy tóc
dài chảy xuống mặt nói: "Đúng vậy, cho nên mấy ngày nay thời điểm có thể lười biếng đương nhiên phải hưởng thụ thực tốt". Mười ngày nghỉ kết
hôn, đảo mắt chỉ còn lại hai ngày, ngày kia sẽ phải dậy sớm.

Phó Dung còn nhớ lời nói tối hôm qua, tò mò hỏi hắn: "Vương gia nói đi tìm người chế dược, người có thể phối ra loại kỳ dược kia chẳng lẽ
chính là vị cao nhân làm Giải Độc hoàn cho vương gia?"

Tay Từ Tấn đang vuốt ve eo nhỏ của nàng khựng lại một chút, rất nhanh
lại tiếp tục yêu thương, nhanh đến mức Phó Dung cũng chưa kịp phát giác, "Chính là hắn, hắn họ Cát tên Xuyên, người Kinh châu, tổ tiên thần y
xuất hiện lớp lớp, nếu hắn ra tay, hẳn là có thể phối ra được."

Cát Xuyên?

Phó Dung mở to hai mắt, khó có thể tin.

Từ Tấn thấy, ngạc nhiên nói: "Nùng Nùng làm sao vậy?"

Phó Dung khiếp sợ, sao có thể sao khéo vậy, vừa định giải thích quan
hệ của nàng và Cát Xuyên, sắp mở miệng trong lòng đột nhiên xuất hiện ý
niệm, chớp chớp mắt hỏi: "Thần y như thế, vương gia làm thế nào mượn sức tới giúp?"

Trong mắt mang cười, cẩn thận quan sát thần sắc Từ Tấn.

Nàng cảm thấy loại suy đoán kia quá mức hoang đường, nhưng gặp trùng
hợp thế này, Phó Dung không thể khống chế muốn xác nhận một chút.

Từ Tấn biết Phó Dung hoài nghi.

Chỉ là ngày đó phái Cát Xuyên tới, hắn đã dự doán được sẽ có hôm nay.

Hắn vẻ mặt không đổi, thong dong nói: "Nhớ năm trước ta đến nhà các
nàng trên thôn trang ngầm thăm dò không? Lời nói của nàng không đủ tin
cậy, nàng đừng vội nóng giận, lúc ấy ta cũng chưa thích nàng, làm sao có thể bởi vì nàng nói phụ thân mình tốt ta liền tin ngay? Sau này rời đi, ta lại đi vài địa phương nữa hỏi thăm, trên đường bỗng nhiên nghe nói
có người có thể khởi tử hồi sinh, tò mò nên sai người gọi Cát Xuyên
đến."

Phó Dung xen miệng hỏi: "Sau đó hắn bị vương gia giữ lại bên người?"

"Làm sao có thể?" Từ Tấn cười nhéo nhéo eo nàng, ánh mắt lóe lên một
đạo đắc ý. "Phàm là người chân chính có đại tài, đều không chịu cam tâm ở nguyên một chỗ. Ta muốn đem Cát Xuyên thu làm người của mình, hắn cự
tuyệt không đáp ứng, tuyên bố muốn đi khắp danh sơn đại xuyên. Ta nhìn
trúng y thuật hắn, không chịu thả người, phát hiện hắn như trước một bộ
dáng thà chết cũng không theo, liền cùng hắn đánh đố. Ta tìm đến một
người trời sinh bị câm cho hắn trị, nếu như hắn có thể chữa khỏi, ta
liền thả hắn đi, hắn không chữa được, phải làm việ cho tac. Đến bây giờ
hắn còn chưa chữa khỏi, cho nên..."

Nhìn hắn mặt dày vô sỉ cười, Phó Dung tin.

Vừa nhắc đến Cát Xuyên quả thật đã nói không chịu cống hiến tài năng
cho người quyền quý, Từ Tấn muốn Cát Xuyên giúp hắn, chỉ có thể chơi
xấu. Cát Xuyên không cược thì phải một đời bị nhốt ở vương phủ, còn
đánh cuộc thì tốt xấu gì cũng có hi vọng.

Thứ hai, nếu như nàng không tin, vậy trùng hợp này chỉ có một lời giải thích, đó là Từ Tấn cũng là trùng sinh giống như nàng. Nhưng loại phỏng đoán này tuy rằng giải thích được Từ Tấn cùng nàng hai lần trước tình
cờ gặp, lại không giải thích được tính cách Từ Tấn hai đời có biến hóa
lớn. Từ Tấn thật sự là trùng sinh, một người vốn lạnh như băng, tuyệt
đối sẽ không bỏ qua kiêu ngạo đến dỗ nàng, một thiếp thất hắn từng khinh thường.

Quan trọng nhất là, nếu Từ Tấn không có lý do phái Cát Xuyên đi chiếu
cố nàng, hiện tại sẽ không quang minh chính đại mà nhắc tới người đó.

Tiêu tan hoài nghi, lại nhìn Từ Tấn dương dương tự đắc cười, Phó Dung
nhịn không được sẳng giọng: "Vương gia ỷ thế hiếp người, thế nhưng còn
không biết tốt xấu mà cười?"

Phát giác nàng đã tin, Từ Tấn bỗng nhiên xoay người đem người đè ở
phía dưới, nhìn chằm chằm vào mắt nàng nói: "Bản vương ỷ thế hiếp người, các ngươi có thể làm sao?"

Cúi đầu hôn xuống.

Buổi chiều Từ Tấn gặp Cát Xuyên, quan hệ tới đại sự mang thai, Phó
Dung cũng muốn nghe, Từ Tấn liền bảo nàng trốn ở phía sau tấm bình
phong.

"Vương gia tìm ta có chuyện gì?" Cát Xuyên rất nhanh theo Hứa gia đi
vào trong, một thân trường bào màu xám, tuy rằng bị giữ lại nhưng vẫn
như trước tiêu sái bất kham. Nhìn thấy Từ Tấn thì trực tiếp ngồi vào
chỗ, không đem vương gia uy nghiêm để ở trong mắt.

Từ Tấn tỏ ý bảo Hứa gia lui ra, đợi Cát Xuyên thưởng trà xong mới nói: "Hôm nay mời tiên sinh lại đây, là có một chuyện muốn cầu. Nội tử tuổi
tác quá nhỏ, ta lo lắng nàng có thai quá sớm tương lai phải chịu khổ quá nhiều, cho nên muốn chậm lại một đoạn thời gian, không biết tiên sinh
có thể hay không đưa ra phương thuốc, vừa có thể giúp nội tử tránh thai, lại không tổn hại thân thể nàng?"

Cát Xuyên ngó nhìn hắn, nghi hoặc nói: "Việc này là vương gia tự mình định đoạt, hay là vương phi cũng biết sự tình?"

Từ Tấn cười cười, "Có gì khác biệt sao?"

Cát Xuyên hừ nói: "Liên quan đến mạng người, ta sao biết vương gia
muốn cho vương phi tránh thai một lần hay là một đời? Nếu như vương
phi không biết chuyện, Cát mỗ cho dù có biện pháp, cũng sẽ không báo cho vương gia. Ngày đó ngươi và ta đánh cược lập ước, ta đã nói qua, tuyệt
không làm chuyện trái lương tâm, huống chi ta cùng vương phi đã có một
đoạn duyên phận, càng không có khả năng đối với nàng như thế."

Phía sau tấm bình phong, Phó Dung kìm lòng không được cười.

Thần y chính là thần y, làm việc có chuẩn tắc của mình, mặc dù khuất
thân cống hiến vì quyền quý, cũng không phải cái gì cũng đều làm.

Từ Tấn thì bất đắc dĩ lắc đầu, hướng bình phong bên kia nói: "Nàng ra
giải thích cùng Cát tiên sinh đi, miễn cho Cát tiên sinh oan uổng ta
muốn hại nàng."

Cát Xuyên kinh ngạc đứng lên, mắt nhìn chằm chằm bình phong.

Phó Dung sửa sang xiêm y, có chút ngượng ngùng từ phía sau tấm bình
phong đi ra, trong ánh mắt khiếp sợ của Cát Xuyên bước tới cạnh Từ Tấn
bên bàn đọc sách, hướng Cát Xuyên vái một vái: "Ân tình tiên sinh quan
tâm, tiểu nữ ghi nhớ trong lòng."

Cát Xuyên lúng túng trốn sang bên cạnh, "Cái này, Phó... Vương phi
nhanh đứng dậy, lão phu làm việc bằng lương tâm, không coi là ân tình,
vương phi nói quá lời."

Phó Dung mời hắn ngồi vào chỗ, hổ thẹn nói: "Ta đến vương phủ nhiều
ngày như vậy, thế nhưng không biết tiên sinh ở quý phủ, lúc trước có chỗ thất lễ, còn mời tiên sinh thông cảm."

Cát Xuyên cười khổ lắc đầu, "Lão phu tài sơ học thiển, bị khốn vì
người, bởi vậy biết được vương phi là cố nhân, cố ý lảng tránh, ai, việc này vương phi đừng nhắc lại. Chỉ nói việc hôm nay, vừa mới vương gia
nói..."

Phó Dung xấu hổ cúi đầu: "Đúng, là ta cầu vương gia mở miệng cùng tiên sinh nói chuyện, tiên sinh nếu như có phương thuốc tốt, xin giúp ta một lần."

Cát Xuyên cúi đầu trầm ngâm, mãi một lúc mới nói: "Nếu vương phi vương gia đều thương lượng tốt rồi, ta cũng không có lý do ngăn trở. Ta quả
thật có một đơn thuốc, ta sẽ nhanh chóng phối ra đan dược giao cho vương gia, vương phi. Chỉ là thuốc này trái thiên đạo, ngẫu nhiên sử dụng đối với thân thể vô hại, liên tục dùng chi sợ là sẽ thương tổn đến quý thể
vương phi, còn mời vương phi thận trọng, mỗi tháng nhiều nhất sử dụng
bảy lần."

Phó Dung cao hứng cực kỳ, liên tục cảm ơn.

Từ Tấn lại nhíu nhíu mày, nói với Phó Dung: "Nàng về trước đi, ta còn có lời muốn thỉnh giáo tiên sinh."

Sự tình thuốc men đã thương lượng tốt rồi, Phó Dung quả thật không có
lý do tiếp tục lưu lại, hướng Cát Xuyên thi lễ, vui mừng mà đi.

Nghe nàng đã đi xa, Từ Tấn không vui nhìn về phía Cát Xuyên: "Giữa
trưa hỏi tiên sinh, tiên sinh như thế nào không nhắc đến chuyện bảy
lần?"

Cát Xuyên sờ sờ râu, nghi hoặc nói: "Ta không nói sao? Ta nhớ ta nói
rồi a, nga, cũng có thể là ta đã quên, bất quá hiện tại nói cũng không
muộn, chỉ cần vương phi hỏi đến. Mỗi đêm xong việc, sử dụng sẽ không xảy ra chuyện. Tốt lắm, vương gia nếu là không có phân phó khác, ta đây
liền trở về phối dược, sớm một chút giao cho vương gia. Vương gia vừa
lòng, ta cũng cao hứng, khó được vương gia cho ta nửa năm tự do."

Từ Tấn nhìn chằm chằm vào bóng dáng hắn, tay càng nắm chặt "Tiên sinh chậm đã!"

Cát Xuyên quay người.

Từ Tấn hơi mím môi, nghiêm mặt nói: "Ta biết tiên sinh đối với ta có
chút oán hận, chỉ cần tiên sinh trả lời ta một câu thật lòng, ta sẽ cho
tiên sinh thêm nửa năm tự do." Bệnh của hắn khó chữa, lưu Cát Xuyên ở
trong vương phủ cũng không có tác dụng, thả hắn ra ngoài, có lẽ còn có
thể tìm được cơ hội.

Cát Xuyên sờ râu cười: "Vương gia muốn hỏi chuyện bảy lần là thật hay giả à?"

Từ Tấn cam chịu.

Cát Xuyên lắc lắc đầu, có phần bất đắc dĩ nói: "Đó là lời nói thật,
vương gia không cần hoài nghi ta mượn việc công báo thù riêng. Thật muốn báo thù, sao có thể dùng chuyện nhỏ này? Huống chi một tháng bảy lần
cũng không ít, vương gia không cần bởi vì niên thiếu tham hoan mà quên
đạo dưỡng sinh. Cáo từ."

Nói xong cười nhẹ rời đi.

Từ Tấn chán nản.

Trở lại Phù Cừ viện, thấy Phó Dung ngồi trước cửa sổ mặt mày hớn hở mà đùa nghịch Đoàn Đoàn, lồng ngực càng phát nghẹn.

Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào nàng, rõ ràng mất hứng, Phó Dung chỉ cảm thấy không hiểu ra làm sao, "Vương gia làm sao vậy?"

Từ Tấn không nói chuyện.

Hắn quá khác thường, Phó Dung buông gậy bạch ngọc đangđùa nghịch Đoàn
Đoàn xuống, đi tới bên người Từ Tấn, nhìn kỹ hắn. Thấy vẻ mặt hắn dục
cầu bất mãn, Phó Dung tâm tư vừa chuyển liền hiểu được. Vốn không muốn
để ý tới, lại sợ hắn vẫn nghiêm mặt hù dọa người, vừa ngượng vừa bực
sẳng giọng: "Vương gia, vương gia là ngại, số lần ít sao?"

Từ Tấn hừ lạnh: "Bốn năm ngày một lần, nàng cảm thấy đủ?"

Phó Dung đỏ mặt, nhắm mắt lại gật đầu.

Nàng thế nhưng còn dám gật đầu?

Từ Tấn một phen đem người kéo vào lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đã cảm thấy đủ, đêm nay ngươi đừng có cầu ta nhanh chút!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui