Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Gia Hòa đế ở trên giường nằm 1 tháng, lại dày công điều dưỡng thêm. Đêm
giao thừa tế tổ, Phó Dung nhìn từ xa, chỉ cảm thấy Gia Hòa đế một thân
long bào vàng sáng đã khôi phục tinh thần đến bảy tám phần, ngoại trừ
trên đầu rõ ràng nhiều tóc bạc hơn.

Gia Hòa đế lành bệnh, xem như là đại hỉ sự bậc nhất năm nay.

Tế tổ kết thúc, Phó Dung dẫn Trăn ca nhi đi Chiêu Ninh cung, Thôi Oản đương nhiên cũng tới.

Trăn ca nhi sắp đầy hai tuổi, thời điểm cực kỳ thích chơi với mọi
người, Thôi Oản đưa tay cho hắn, hắn cũng ngoan ngoãn gọi "Lục thẩm".
Thôi Oản rất là hâm mộ. Lúc Thục phi nắm tay nhỏ Trăn ca nhi dạy hắn vẽ trâu vàng thì nàng tự đáy lòng nói với Phó Dung: "Tứ tẩu thật tốt, Tứ
ca không ở nhà còn có Trăn ca nhi bồi ngươi. Không giống ta, Lục ca ban
ngày đi làm công sự, ta ở nhà một mình không thú vị chút nào."

Từ Hạo đại hôn rồi, Gia Hòa đế an bài công sự cho hắn, Thành vương ra
hiếu cũng bận rộn, trong năm hoàng tử, chỉ có Khang vương nhàn rỗi.

Phó Dung cũng trải qua những ngày tháng đó, cười nói: "Muội muội đừng
gấp, đợi ngươi mang thai lại hoài niệm lúc thanh nhàn này. Ngươi đừng
nhìn Trăn ca nhi bây giờ ngoan ngoãn, giở chứng lên đến ta cũng hận
không thể đem hắn ném ra ngoài."

Nhớ tới lúc Trăn ca nhi làm người ta tức điên, Phó Dung âm thanh có
chút lớn, bên kia Trăn ca nhi nghe được, nghiêng đầu nhìn nàng.

Phó Dung làm bộ tức giận trừng hắn: "Lần trước ai nằm ở trên giường lăn lộn?"

Đầu tháng tuyết lớn, Trăn ca nhi nằm sấp ở cửa sổ kính màu muốn ra bên ngoài chơi. Hắn còn nhỏ, Phó Dung sợ hắn ra ngoài bị lạnh sinh bệnh,
không cho phép hắn đi, giọng mềm lời nhẹ dỗ dành. Không ngờ tiểu tử thối đột nhiên nằm trên giường khóc nháo lên, chọc Phó Dung tức đến sặc, rồi lại không chịu được nhi tử khóc, dỗ nửa ngày không được, Phó Dung che
mắt giả vờ khóc, Trăn ca nhi mới ngoan.

Tiểu tử dù tinh nghịch, vẫn biết hiếu thuận.

Trăn ca nhi cũng nhớ chuyện đó, thấy mẫu thân trừng mắt, hắn chớp
chớp mắt, không nhìn mẫu thân, nhìn chằm chằm vào trâu vàng vẽ trên
giấy, nhìn một lát lại vụng trộm nhìn mẫu thân. Thấy mẫu thân còn đang nhìn hắn, Trăn ca nhi ở trong ngực tổ mẫu vặn vẹo uốn éo thân mình nho
nhỏ. Vừa muốn chuyển về bỗng nhiên nhìn thấy mẫu thân cười, quả thực
giống như sau cơn mưa trời lại sáng, Trăn ca nhi lập tức nhếch miệng
cười, nắm chặt bút lung tung vạch hai nét.

Thục phi bất đắc dĩ.

Phó Dung thấy nhi tử trên tay dính mực nước, cầm khăn qua giúp hắn lau.

Thôi Oản càng thêm hâm mộ, nhìn bụng mình, âm thầm sốt ruột.

Bất tri bất giác bên ngoài sắc trời tối xuống.

Hậu cung không có Hoàng Hậu, các triều thần mấy lần khuyên Gia Hòa đế
một lần nữa lập hậu, đều bị Gia Hòa đế bác, năm nay cơm tất niên các nữ
quyến đặt ở Chiêu Ninh cung. Mặt trời đỏ ngã về tây, Nhu phi Thái Tử
phi đám người lục tục tới. Lúc Khang vương phi tới, còn chưa vào cửa,
trước hết nghe thấy âm thanh Trân tỷ nhi hưng phấn gọi các đệ đệ,
Chương ca nhi Hủ ca nhi Trăn ca nhi, không sót một ai, chỉ có thân đệ đệ nàng bởi vì quá nhỏ, không mang tới.

Hủ ca nhi nghe được tỷ tỷ tới, lập tức chạy tới cửa.

Chương ca nhi từ trên giường xuống, đứng trên đất.

Chỉ có Trăn ca nhi bởi vì cùng Trân tỷ nhi không quen, hai mắt không
nhìn ra cửa, tiếp tục chơi cầu vàng chạm rỗng hình cửu long trong tay.

Trân tỷ nhi thường đi Đông cung, đối với Hủ ca nhi Chương ca nhi đều
rất quen thuộc, càng ưa thích đùa Trăn ca nhi, gấp đến độ Hủ ca nhi túm
xiêm y tỷ tỷ, hi vọng tỷ tỷ bồi mình thêm. Trẻ con tức giận cao hứng đều khiến người yêu thích, Hủ ca nhi nhiệt tình ngược lại càng khôi hài,
một phòng nữ quyến đều cười.

Quản Anh trong tiếng cười kia đi vào.

Phó Dung quay đầu nhìn lại, có chút giật mình.

Quản Anh như trước trang điểm lộng lẫy, nhưng nàng khí sắc càng tốt,
mặt phấn má đào, một đôi mắt ngập nước, như là mẫu đơn được mưa móc làm
dịu, lúc mời nhận long sủng không có lộ ra kiều thái hiện tại. Phó Dung
không khỏi buồn bực, hơn hai tháng nay Gia Hòa đế thân thể suy yếu, hẳn
là không có tâm tư yêu thương nàng đi?

Chẳng lẽ Gia Hòa đế muốn phong nàng làm quý phi?

Phó Dung càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán này có đạo lý, nàng đã quên
đời trước Quản Anh tấn chức Quý phi khi nào, chỉ nhớ được trước khi Từ
Tấn xuất chinh nàng ấy đã là Quý phi.

Ánh mắt chuyển tới trên người Thục phi, Phó Dung thật bội phục bản
lĩnh Quản Anh có vận khí, không có hoàng tử, còn có thể được Gia Hòa đế
thịnh sủng như thế.

Quản Anh lực chú ý lại đặt ở trên người Thái Tử phi cùng trắc phi Tiêu thị sau lưng nàng.

Thái Tử phi tuổi khoảng 24-25, dung mạo không nổi bật, toàn dựa vào
trong nhà chống lưng mới được chọn làmThái Tử phi. Tiêu thị tuy đẹp, so
với nàng kém xa, Quản Anh không chút nào để vào mắt. Toàn bộ Đông cung,
duy nhất làm cho nàng có chút áp lực chính là trắc phi Phó Ninh, ngày
hôm trước lại sinh cho Thái Tử một nữ nhi, hiện đang ở cữ tại nhà mẹ đẻ.

Nghĩ tới Phó Ninh, Quản Anh lặng lẽ nhìn về phía Phó Dung, nàng đối
với Phó Ninh không có ấn tượng gì, chỉ nhớ được là mĩ nhân, chẳng lẽ đẹp như Phó Dung?

Yến hội tan, Quản Anh trở về Sùng Chính điện.

Gia Hòa đế đã lâu không chạm vào nàng, nói là trước khi triệt để khỏi
hẳn muốn phân phòng ngủ cùng nàng. Quản Anh cầu còn không được đâu, rửa
mặt xong, Quản Anh cùng Hạ Âm nói nhỏ: "Ngươi còn nhớ được vị trắc phi
kia của Thái Tử, họ Phó, bộ dáng ra sao? Nghe nói là mĩ nhân, là Thái Tử sủng ái nhất."

Nói câu sau kia thì trong giọng nói rõ ràng mang theo vị chua.

Hạ Âm cười khẽ, vừa chải tóc cho nàng vừa nhỏ giọng nói: "Nương nương
nghĩ những kia làm cái gì, vị kia có đẹp, còn có thể đẹp hơn nương
nương? Nhìn hiện tại Thái Tử đối với nương nương bộ dáng si mê, chỉ sợ
sớm đem đối phương quên sạch sẽ. Nương nương thật sự muốn biết, mấy ngày nữa tới hành cung, nương nương tự mình hỏi Thái Tử đi."

Gia Hòa đế bệnh nặng mới khỏi, đã định mùng năm đi hành cung Thang Sơn phía Bắc kinh thành, ngâm ôn tuyền, định tới mùng chín lại trở về. Thái Tử nhận được tin tức, trong thư nói với Quản Anh hắn sẽ tìm cơ hội sắp
xếp hai người lén hẹn hò một lần, không phải giống hai tháng này, chỉ có thể mặt mày đưa tình.

Quản Anh xem xong liền đốt nhưng ám chỉ mờ ám bên trong lại nhớ rõ
ràng rành mạch, trên mặt phát nóng một trận, rồi lại vô cùng sợ hãi, nắm lấy tay Hạ Âm nói: "Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ bị Hoàng Thượng biết thì làm thế
nào đây?"

Hạ Âm thuần thục trấn an nói: "Nương nương yên tâm đi, Thái Tử làm
việc ngài còn chưa yên tâm? Ngài xem hai tháng này chúng ta không phải
vẫn yên lành?"

Lang có tình thiếp có ý, hai người nhìn hợp mắt, Thái Tử tính cách
phong lưu, sớm phái người cùng nàng tiếp tới, âm thầm chuyển lời.

Nghĩ tới Thái Tử, Quản Anh trong lòng hơi an ổn. Thái Tử đã dám thích nàng, nhất định là có sách lược vẹn toàn đi?

Chính là không biết tại hành cung gặp được, Thái Tử sẽ làm những gì...

Quản Anh mặt nóng lên.

~

Túc vương phủ.

Từ Tấn cũng mặc sức tưởng tượng tới tình cảnh ở hành cung ngâm ôn
tuyền cùng Phó Dung, vừa hôn sau ót nàng vừa hỏi: "Nùng Nùng biết bơi
sao?"

Phó Dung đang nằm, thân thể không bị khống chế trước sau hoảng hốt, âm thanh cũng run lẩy bẩy, "Biết a, học với tỷ muội, cũng ở trong suối
nước nóng. Bất quá, bất quá nàng nói ta chỉ có thể bơi ở nơi cạn, mấy
năm này ta không tập, cũng không biết còn được hay không..."

Từ Tấn biết nàng tập cùng Lương Ánh Phương, tạm thời dừng lại, dán vào lưng nàng khàn giọng hỏi: "Vì sao nghĩ tới học bơi?"

Đời trước nàng không biết bơi, phụ hoàng đi hành cung, vợ chồng Thái
Tử, Thành vương đều đi, hắn cũng đi. Bởi vì người khác đều mang theo thê thiếp, hắn trong hậu viện chỉ có Phó Dung, liền đem nàng đi. Lúc ấy
nàng chẳng những không biết bơi, còn sợ nước, đứng ở bờ ao, nói gì cũng
không chịu xuống, bị hắn ôm lấy ném vào giữa hồ... Nàng chỉ có thể bám
lấy hắn, quấn chặt lấy hắn, quyến rũ giống yêu tinh trong nước...

Hồi ức rõ ràng như vậy, Từ Tấn tình cảm khó kiềm nén, lại chậm rãi
tiếp tục, cũng không quên vấn đề vừa rồi, "Vì sao muốn học bơi?"

Vì nếu bị người đẩy vào trong nước sẽ không đến mức chết đuối a.

Phó Dung ở trong lòng lẩm bẩm, ngoài miệng thuận miệng nói: "Ta 13
tuổi năm ấy rớt xuống trong nước, thiếu chút nữa chết đuối, ta sợ sau
này lại rơi xuống nước, liền cầu người ta dạy ta..."

Từ Tấn khựng một chút.

Sau khi trùng sinh làm ra hành động không giống với đời trước, khẳng
định đều sẽ có nguyên nhân, chẳng lẽ nàng đời trước thật sự chết đuối?

Đáng tiếc hắn vô luận dù thế nào cũng không thể biết hắn chết rồi nàng đến cùng trải qua cái gì.

"Đã quên cũng không sao cả, lần này ta tự mình dạy nàng." Nói xong một câu cuối cùng này, Từ Tấn không lãng phí môi lưỡi nữa, toàn lực ứng
phó.

Ván giường két két, vang tới nửa đêm mới dừng.

Mùng một tiến cung chúc tết.

xe ngựa Túc vương phủ đến trước cửa cung, trùng hợp gặp được An vương.

nam nhân 25 tuổi, đến nay chưa lập gia đình, mặc trường bào như cây
ngọc đón gió, phong thái so với hai năm trước phảng phất càng thịnh.

Từ Tấn xuống xe trước, thấy An vương đứng lại, trong lòng hắn lạnh
lẽo, đỡ Trăn ca còn bé nói với Phó Dung: "Nàng ở bên trong ngồi một
lát."

Tân hôn lúc ấy hắn còn muốn dẫn Phó Dung đứng trước mặt Từ Bình thị
uy, hiện tại Phó Dung càng ngày càng đẹp, hai người quan hệ cũng vượt xa lúc trước, Từ Tấn không hi vọng Từ Bình liếc mắt nhìn thêm nữ nhân của
hắn.

Phó Dung nhìn thấy An vương, đoán được Từ Tấn trong lòng không được tự nhiên, giả bộ không hay biết gì, nghi hoặc ngắn ngủi rồi thuận theo trở về trong xe.

"Thất thúc." Từ Tấn ôm nhi tử đi tới trước mặt Từ Bình, cười dạy nhi tử: "Trăn ca nhi chúc tết thúc tổ phụ."

Trăn ca nhi tối hôm qua trong lúc ăn cơm tất niên mới gặp Từ Bình, có
chút ấn tượng đâu, ngoan ngoãn hướng Từ Bình chắp tay: "Thúc tổ phụ,
sang năm tốt."

Nam oa xinh đẹp lại nhu thuận, Từ Bình từ trong tay đầy tớ cầm lấy một cái hà bao nhỏ, đưa cho Trăn ca nhi: "Trăn ca nhi ngoan, đây là thúc tổ phụ cho tiền mừng tuổi."

Trăn ca nhi vui vẻ cười, cúi đầu đảo phồng hà bao trong tay.

Từ Tấn lúc này mới giải thích: "Thất thúc đi vào trước đi, ta đi xem
nương hắn một chút, nữ nhân thật là phiền toái, suốt ngày soi gương."

"Phụ thân hôn nương..." Trăn ca nhi đột nhiên thốt ra một câu, Từ Tấn sửng sốt, vội vàng che miệng nhi tử, mặt hiện xấu hổ.

Từ Bình bật cười, chế nhạo nhìn Từ Tấn một cái, đi trước một bước.

Từ Tấn cũng ôm nhi tử quay người.

Trăn ca nhi ngẩng đầu, ủy khuất nhìn hắn, là phụ thân bảo hắn nói thế, sao hắn nói phụ thân lại che miệng hắn? (PS: Các nàng thấy bạn TT tởm
chưa)

Từ Tấn hôn nhi tử một cái, "Phụ thân sai rồi, Trăn ca nhi đừng nóng giận, đêm nay phụ thân chơi cưỡi ngựa với ngươi”

Trăn ca nhi lập tức không ủy khuất.

Bởi vì bọn họ nói chuyện thì cách xe ngựa một đoạn, Phó Dung không
nghe thấy hai lớn một nhỏ nói cái gì. Từ Tấn không giải thích, nàng cũng không hỏi, một nhà 3 người sóng vai đi vào trong cung. Phía trước chính là thân ảnh Từ Bình cao thẳng, Phó Dung nhìn hai mắt, trong lòng đột
nhiên sinh ra một tia áy náy.

Không nhìn thấy người thì không cảm thấy, nhìn thấy người, không khỏi nghĩ tới ngày đó hoa đào ở Tây Sơn. Lúc ấy nàng một lòng muốn gả cho An vương hưởng thụ an nhàn phú quý có sẵn, hiện giờ nàng gả cho Từ Tấn,
đảo mắt liền chuẩn bị lột đế vị của An vương, thật là vô tình.

Bất quá Phó Dung thà rằng thừa nhận chính mình là tiểu nhân, cũng sẽ
không bởi vì điểm này áy náy đứng ngoài xem An vương giẫm lên thi thể
nam nhân của nàng, đăng lên hoàng vị.

Mùng hai về nhà mẹ đẻ, Phó Dung ở Hầu phủ một đêm, ngày kế buổi trưa
Từ Tấn tới đón hai mẹ con các nàng trở về, ban đêm nghỉ ngơi rồi, Phó
Dung làm như đột nhiên nhớ ra, nằm sấp ở trên người Từ Tấn hỏi: "Vương
gia, Thất thúc cùng Khâu đại nhân có giao tình sao?"

Đây là Phó Dung lần đầu tiên chủ động ở trước mặt hắn đề cập tới An vương.

Từ Tấn lập tức thu hồi tâm viên ý mã, chăm chú nhìn mắt nàng: "Nùng Nùng vì sao hỏi như vậy?"

Phó Dung vẻ mặt kinh ngạc, giải thích cho hắn nghe: "Hôm nay Tuyên
Tuyên nói với ta, nói nàng năm trước đi Vĩnh Thái tự thì vô tình gặp
được Thất thúc cùng Khâu đại nhân trước sau vào một gian thiện phòng.
Chàng có biết, năm ấy ta đi Vĩnh Thái tự tìm chàng nhận Đoàn Đoàn, Tuyên Tuyên cũng đi, nàng cũng thấy An vương và Khâu đại nhân, ta cũng không
biết nàng khi nào gặp qua..."

Gia Hòa đế bệnh nặng, hơn hai tháng nay nàng gần như không ra cửa, chỉ có thể nói láo, cũng may muội muội quả thật đi Vĩnh Thái tự một lần, mà Từ Tấn cũng sẽ không đi tìm muội muội giằng co. Nếu như Từ Tấn đi tra
hành tung An vương, phát hiện An vương không đi, vậy nàng cũng có thể
lấy cớ muội muội nhận lầm người lấp liếm cho qua. Nhưng kinh qua chuyện
này, Từ Tấn trong lòng khẳng định sẽ trồng xuống hạt giống hoài nghi,
chỉ cần hắn phái người điều tra quan hệ An vương và Khâu đại nhân, nói
không chừng có thể tra ra gì đó, dù sao hai người kia quả thật là một
nhóm.

Nhìn Từ Tấn trầm mặc nhíu mày, Phó Dung yên tâm.

Từ Tấn hoàn hồn, đè bả vai nàng, nghiêm mặt nói: "Nùng Nùng, sau này
lại có tin tức của hắn, ngươi phải nói cho ta biết, việc này có chút kỳ
quái."

Phó Dung hiểu ý gật đầu, "Ta cũng cảm thấy kỳ quái, Thất thúc không
phải không thích cùng quan viên triều đình giao tiếp sao? Như thế
nào..."

Lời sau nàng không nói, bởi vì ánh mắt Từ Tấn nói cho nàng biết, hắn đều hiểu.

Phó Dung lại không biết, ngày hôm sau sáng sớm, Từ Tấn đi tìm Hứa gia hỏi.

"An vương gần đây đi Vĩnh Thái tự?"

Hứa gia lập tức trả lời: "Chưa từng, đông này An vương trừ bỏ đi Tây Sơn thưởng tuyết một lần, không có ra khỏi vương phủ."

Từ Tấn chăm chú nhìn mắt hắn: "Ngươi có chắc không? Ta có nghe nói hắn đi Vĩnh Thái tự cùng Khâu Đạc gặp mặt?"

Hứa gia nhíu mày: "Vương gia nghe ai... Thuộc hạ cái này liền đi tra,
quả thực có việc này, thuộc hạ làm việc bất lực, cam nguyện chịu phạt."

Sớm từ mấy năm trước, vương gia đã hạ lệnh, hiện giờ từ Đông cung tới
An vương, Khang vương,Thành vương, thậm chí Hoài vương phủ, đều có
người bọn họ, mấy người xuất hành càng luôn có trạm gác ngầm nhìn chằm
chằm, sự tình có liên quan đại kế của vương gia, Hứa gia không dám lười
biếng, tự mình sắp xếp thỏa đáng.

Từ Tấn trầm mặc.

Hứa gia mau chóng đi hỏi nghi vấn dưới tay, giữa trưa tới đáp lời, lấy tính mạng cam đoan trạm gác ngầm hắn bên này không có phạm lỗi, An
vương gần đây quả thật không đi Vĩnh Thái tự.

Từ Tấn nghĩ ngợi một lúc, cười, "Đi tra Khâu Đạc, từ lúc hắn sinh ra
đến bây giờ, việc lớn việc nhỏ, có thể tra được đều phải báo cho ta."

Tiểu hồ ly kia lại nói dối, nhưng lần này Từ Tấn tin tưởng Phó Dung là vì nhắc nhở hắn, là vì giúp hắn.

Đối với hung phạm kiếp trước châm ngòi quan hệ huynh đệ bọn họ, Từ Tấn hoài nghi không ngoài mấy người kia. Bởi vì không thể xác định, dứt
khoát nhìn chằm chằm toàn bộ. Không nhìn chằm chằm Thôi Oản là vì trước kia không hoài nghi nàng. Mấy năm nay, An vương thanh nhàn nhất, Từ
Tấn thật không phát hiện An vương cùng triều thần lui tới, Phó Dung thà
rằng nói dối cũng muốn buộc chung An vương cùng Khâu Đạc, tất nhiên có
nguyên nhân


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui