Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Hoảng loạn ngắn ngủi qua đi, Từ Tấn mau chóng bình tĩnh trở lại, nhanh
chóng đốt đèn, phân phó nha hoàn gác đêm bên ngoài lập tức mời Cát Xuyên và bà đỡ, phòng nấu nước cũng mau chóng chuẩn bị. Hô xong, Từ Tấn mau
chóng trở lại bên người Phó Dung, bình tĩnh hỏi nàng: "Nùng Nùng có thể
đi được sao? Đừng sợ, Cát Xuyên đã nói song thai rất nhiều người đều
sinh non, nàng cũng khẳng định không có việc gì."

Phó Dung đã sinh một đứa con, không sợ như vậy, cảm nhận tình huống
thân thể một chút, gật gật đầu với Từ Tấn: "Vương gia đỡ ta đi phòng
sinh."

Bởi vì biết khả năng sẽ sinh non, phòng sinh vẫn chuẩn bị sẵn, trời
đông giá rét ngược lại không cần ngay lập tức châm lửa sưởi ấm.

Từ Tấn vội vàng mang quần áo tới, thật cẩn thận giúp nàng mặc vào. Đỡ
Phó Dung đi ra ngoài, Từ Tấn cố ý dời đi lực chú ý của thê tử, cười trêu ghẹo nói: "Buổi tối sinh tốt, không cần báo tin cho nhạc phụ nhạc mẫu.
Nhạc mẫu không đến, ta ở trong phòng sinh bồi nàng cũng không có ai quản ta." Đều nói nam nhân không thể vào phòng sinh, đến cùng kiêng kị cái
gì? Đây là thê tử của hắn, là người hắn đặt ở trên đầu quả tim, nàng vì
con cái bọn họ chịu khổ mạo hiểm, hắn làm sao có thể không làm bạn bên
cạnh?

Phó Dung lại không muốn Từ Tấn bồi, sợ hắn thấy cái không nên thấy, về sau sinh ra khúc mắc, liền miễn cưỡng bình ổn âm thanh khuyên hắn:
"Vương gia vẫn nên chờ ở bên ngoài đi, ngộ nhỡ Trăn ca nhi tỉnh dậy,
ngươi dỗ hắn, ta có Mai Hương theo cùng là được." Sinh con động tĩnh
lớn, Trăn ca nhi mới lớn như vậy, cái gì đều không hiểu, không gặp được
mẫu thân, sốt ruột làm thế nào đây?

"Mai Hương tính cái gì? Ta là trượng phu, không sánh bằng nhạc mẫu còn so với một đại nha hoàn? Trăn ca nhi có nhũ mẫu dỗ, hắn cũng hiểu
chuyện, sẽ không khóc nháo chọc ngươi lo lắng." Từ Tấn liên tục đem hai
lí do nàng đưa ra đẩy trở về, cùng với âm thanh dịu dàng, nắm chặt tay
nàng nói: "Nùng Nùng nàng nói thật, ta ở bên cạnh, nàng càng an tâm có
phải hay không?"

Phó Dung cúi đầu, nước mắt rớt xuống.

Từ Tấn bồi nàng, nàng đương nhiên an tâm, so mẫu thân theo cùng càng an tâm.

Là khi nào, hắn ở trong lòng nàng trở nên quan trọng như thế?

Nghĩ không ra đáp án, Phó Dung cũng không muốn nghĩ, nghẹn ngào nói: "Cái kia vương gia không cho phép chê ta xấu..."

Sinh con a, một thân mồ hôi, tóc tai rối bời, ra sức thì khẳng định
càng xấu, Phó Dung muốn Từ Tấn theo cùng nàng, lại không muốn cho hắn
nhìn thấy. Nhanh trí nghĩ ra, trước khi Từ Tấn nói lời ngon tiếng ngọt
Phó Dung đã nói: "Vương gia bồi ta cũng được, nhưng vương gia phải bịt
kín mắt, khi nào phòng sinh thu thập xong rồi vương gia mới có thể mở
ra."

Từ Tấn sớm biết Phó Dung thích đẹp, thích đẹp tới tình trạng thế này hắn cũng không có biện pháp, tất cả đều dung túng nàng.

Tới phòng sinh, Phó Dung tự tay bịt kín mắt Từ Tấn, lo sợ dây vải tuột ra, nàng ra sức kéo.

Từ Tấn bất đắc dĩ dỗ: "Được rồi, sẽ không rơi, nàng bớt chút khí lực sinh con đi."

Nam nhân bịt mắt, ôn nhu nói xong lời cưng chìu, bà đỡ trong phòng,
Cát Xuyên ngồi phía sau tấm bình phong, còn có bọn nha hoàn lui tới bưng đồ đều lặng lẽ cười, bầu không khí khẩn trương lúc trước cũng tiêu tan
rất nhiều.

Phó Dung cũng thực an tâm, một tay đưa cho Từ Tấn nắm, một bên nói với Mai Hương: "Phân phó bên ngoài nói nhỏ chút, đừng ồn tới Thế Tử." Để
nhi tử ngủ thẳng giấc tới hừng đông đi, tỉnh lại đã nhìn thấy các đệ đệ
muội muội, tiểu tử khẳng định cao hứng.

Mai Hương đi ra bên ngoài chuyển lời.

Ôn ma ma đi vào trong, nhìn thấy vương gia bịt mắt ngồi ở một bên, Ôn
ma ma kinh hãi một chút, động động miệng, lại thấy vương phi nhìn về
phía vương gia vẻ mặt hạnh phúc an tâm cười, lão nhân gia cũng bất đắc
dĩ cười, không quản nữa, chỉ ngồi một bên khác của Phó Dung, nhỏ giọng
trấn an.

Đêm mùa đông, bên ngoài rét buốt, trong phòng sinh mọi người đều toát mồ hôi.

Bất tri bất giác đến lúc Từ Tấn phải đi tảo triều, không cần Từ Tấn
phân phó, Hứa gia đã phái người đưa tin vào trong cung, thuận thế cũng
đưa tin cho Kiều thị Phó Uyển bên kia. Vương phi hoài song thai, so với
đơn thai hung hiểm hơn nhiều, người nhà mẹ đẻ vương phi đã sớm dặn dò
lúc sinh nhất định phải đưa tin.

Lúc tờ mờ sáng, bà đỡ rốt cuộc vui vẻ nói: "Thò đầu ra, thò đầu ra
rồi, vương phi hít một hơi thật sâu trước, bây giờ thở mau chút, chính
là như vậy..."

Bên ngoài Kiều thị không khỏi dừng bước chân lại, không dám đi vào bây giờ, sợ phân đi lực chú ý của nữ nhi, chỉ ôm thật chặt Phó Tuyên, không ngừng lải nhải: "Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ..." Phó Tuyên cũng khẩn
trương cả người run rẩy, một chút cũng không cảm thấy lạnh.

Bên trong Phó Dung vô cùng đau đớn, không nghe rõ lắm bà đỡ ở kêu cái
gì, cũng may nàng đã sinh một lần, mơ mơ màng màng nghe thấy âm thanh,
liền nhớ tới nên làm như thế nào, nỗ lực phối hợp.

Từ Tấn không nhìn thấy Phó Dung, tay lại bị Phó Dung nắm chặt, dù đã
sớm cắt ngắn móng tay nhưng bởi vì dùng sức quá mức vẫn bấu vào lòng bàn tay hắn. Từ Tấn không cảm thấy đau, chỉ khẩn trương theo, chân cũng
phát run, nhưng hắn trừ bỏ cầm tay, nắm thật chặt nàng, hoàn toàn không
biết làm cái gì, muốn học Ôn ma ma cổ vũ nàng, mở miệng cũng run rẩy.

Trong lúc mờ mịt thấp thỏm như vậy, hắn cảm giác tay của nàng đột
nhiên buông lỏng, tiếp theo cuối giường truyền đến một tiếng khóc nỉ
non, không có vang dội như lúc Trăn ca nhi sinh ra nhưng cũng làm người
ta tinh thần phấn chấn.

Vương phủ đã có Thế Tử, bà đỡ cũng không có cố kỵ, cười vui vẻ nói: "Chúc mừng vương gia vương phi, là thiên kim!"

"Tốt, sinh xong đều có thưởng!" Từ Tấn rốt cuộc tìm được âm thanh, cao giọng biểu đạt chính mình vừa lòng, lại nắm chặt tay Phó Dung, "Nùng
Nùng đã nghe chưa, chúng ta có nữ nhi, nữ nhi của chúng ta khẳng định
giống nàng, trưởng thành sẽ đẹp như nàng."

Phó Dung cũng cao hứng, chỉ là nàng thật sự không có khí lực nói chuyện với hắn, nhịn không được muốn nhắm mắt lại.

Ôn ma ma khẩn trương, vội vàng khuyên nhủ: "Vương phi đừng ngủ, ngài
trong bụng còn có một hài tử nữa, trước cắn thêm miếng sâm tích góp khí
lực, một lát chúng ta sinh xong rồi lại nghỉ ngơi a."

Kiều thị cũng tiến vào, thay thế vị trí Ôn ma ma, lúc này cũng bất chấp Từ Tấn.

Nghe được âm thanh mẫu thân, Phó Dung có tinh thần một chút, mở mắt ra, suy yếu cười với mẫu thân.

Kiều thị đút nàng miếng sâm, cao hứng nói: "Đã sinh một đứa, đứa thứ
hai cũng nhanh thôi, Nùng Nùng chính là số tốt, thoáng cái sinh hai,
giảm một lần chịu tội."

Phó Dung không có sức lực nói chuyện, nghe mẫu thân nói như vậy, trong lòng đột ngột toát ra một cỗ hào hùng. Chịu tội lâu như vậy, hiện giờ
đã sinh được một, nàng làm sao có thể nửa chừng bỏ dở?

Bà đỡ còn ở phía dưới trông giữ, sắc mặt bỗng nhiên đại biến, gần như
là bản năng mà vươn tay, chống đỡ gan bàn chân đứa bé muốn ra ngoài,
khiến cho nó chậm rãi co trở về. Phó Dung khó chịu gọi, bà đỡ không dám
thả lỏng, biết tiểu chủ tử chân đã thu trở về, nàng mới toàn thân như
nhũn ra thối lui lại phía sau, một bà mụ khác trông giữ ở bên cạnh thấy
rất rõ ràng, lòng có linh tê lên tiếp nhận vị trí, lo vương phi sợ hãi,
cũng không dám lên tiếng.

Bà đỡ lúc trước kia vô cùng lo lắng chạy tới phía sau bình phong, run
rẩy nói cùng Cát Xuyên, âm thanh cực thấp: "Cát tiên sinh, vừa mới chân
tiểu chủ tử ra trước, ta trước kia đã gặp loại này, không có thời gian
nói cho ngài biết, trước đem đứa nhỏ đẩy lại rồi..."

Cát Xuyên phía sau lưng toát mồ hôi lạnh, lập tức phân phó nói: "Lại
nhìn xem, nếu như thai vị không thẳng trở lại, lập tức nói cho ta biết!"

Bà đỡ vội vàng trở về, bất chấp rửa tay.

Kiều thị tim thót lên tới cổ họng, chỉ là nàng kinh nghiệm nhiều, hiểu được lúc này nói cho nữ nhi cũng vô dụng, liền cắn chặt môi.

Phó Dung nhận thấy không đúng, vừa muốn hỏi, liền nghe bà đỡ thúc nàng ra sức, tiểu chủ tử bên trong rốt cuộc tìm được phương thức thoải mái
nhất, thò đầu ra.

Phó Dung mơ hồ hiểu mình vừa tránh được nguy hiểm, nhịn xuống xúc động muốn khóc, lên tinh thần.

Lại là một vị thiên kim!

Từ Tấn nghe, nghệch mặt.

Hai nữ nhi?

Phó Dung cũng không biết nên cảm nhận gì, bất quá nghe được bên ngoài
âm thanh Trăn ca nhi hưng phấn gọi muội muội, Phó Dung cười, chờ thân
thể triệt để thoải mái, mẫu thân ôn nhu nói cho nàng biết có thể nghỉ
ngơi, Phó Dung an tâm nhắm nghiền hai mắt.

Kiều thị sờ sờ gương mặt nữ nhi ướt mồ hôi, nói với con rể đối diện:
"Vương gia trông cả một đêm, đi nghỉ trước một lát đi, Nùng Nùng bên này có ta chăm sóc, vương gia yên tâm đi." Con rể tốt cỡ nào a, có thân
phận có dung mạo lại đối tốt với nữ nhi. Hai con rể trước mắt, Kiều thị
thích nhất người này. Đương nhiên nàng cũng thích Lương Thông, chỉ là Từ Tấn chuyên sủng nữ nhi so với Lương Thông chuyên sủng càng thêm khó
được, Kiều thị khó tránh khỏi có thiên lệch.

Từ Tấn lấy dây vải che mắt xuống, tiếp tục ngồi bên giường một lát nhìn thê tử đang mê man rồi mới đi ra ngoài.

Gian ngoài, con gái đang được dì nhỏ nàng ôm vào trong ngực cho ca ca
nhìn. Từ Tấn kìm lòng không được đi tới một bước, Phó Tuyên nhìn thấy
hắn, cười đứng lên, hỏi hắn: "Tỷ phu muốn ôm sao? Bộ dạng thật giống tỷ
tỷ."

Trăn ca nhi đứng ở bên cạnh đâu, nghe được lời này bĩu môi lắc đầu, muội muội xấu, một chút cũng không giống mẫu thân.

Từ Tấn bước chậm tới, ngừng hô hấp nhận lấy nữ nhi.

nữ oa nho nhỏ đang ngủ say, nhẹ bẫng không có một chút phân lượng.

"Thật giống Nùng Nùng." Miễn cưỡng nói ra một câu này, Từ Tấn tận lực đưa nữ nhi cho dì của bé.

Hắn ôm thời gian quá ngắn, Phó Tuyên có phần ngạc nhiên, lại nghĩ tới
cái gì, nhìn nam nhân đi nhanh tới chỗ Cát Xuyên, Phó Tuyên cúi đầu,
nhìn ngoại sanh bên cạnh, lại nhìn ngoại sanh nữ trong ngực, không khỏi
thay tỷ tỷ lo lắng.

Tỷ phu, có phải không thích nữ nhi hay không? Nàng nhớ rất rõ ràng,
thời điểm tỷ tỷ sinh ngoại sanh, tỷ phu ôm hồi lâu mới đưa cho các nàng
người một nhà ngắm nghía. Nhưng tỷ tỷ đã sinh nhi tử, tỷ phu có cần
thiết không vui như thế sao? (PS: Oan cho bạn TT quá, đáng đời)

Phó Tuyên nghĩ mãi vẫn không rõ.

Ngoài cửa, Từ Tấn lại vừa từ chỗ Cát Xuyên biết được Phó Dung suýt nữa khó sinh, trong lòng căng thẳng.

Nguyên lai hai nữ nhi của hắn, sinh ra không dễ như thế


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui