Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Thôi Oản sinh non, Phó Dung thân tẩu tử này dù thế nào cũng nên đi qua thăm.

Từ Tấn bồi nàng.

Tới Hoài vương phủ, Từ Tấn ngồi ở tiền viện, Phó Dung dẫn Hứa Linh đi hậu viện.

"Tứ tẩu." Thôi Oản tựa vào đầu giường, mặt trắng bệch cười nói, Tạ thị bên cạnh đứng dậy chào hỏi Phó Dung.

Phó Dung nhìn rõ bộ dáng Thôi Oản, thất kinh.

Mang thai, người bình thường đều sẽ lên cân, Phó Dung mang thai hai nữ nhi béo lên càng nhiều, nửa tháng này có ma ma giúp nàng xoa bụng giảm
cân, chính nàng cũng dựa theo biện pháp lúc trước Cát Xuyên dạy, nỗ lực
gầy đi, trên mặt vẫn còn êm dịu đâu, nhưng Thôi Oản mới vừa sinh xong
đứa nhỏ, nhìn lại so trước khi thành thân còn gầy hơn.

Là bởi vì lo lắng Từ Hạo sao?

Nam nhân xuất chinh ở ngoài, quả thật đủ lo lắng, chẳng trách được sẽ sinh non.

Phó Dung ngồi xuống bên giường, ân cần hỏi thăm thân thể Thôi Oản vài câu, cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong tã lót.

Gầy gầy nhỏ nhắn, ở trong bụng mẫu thân mới bảy tháng đã sinh, nghe
nói mới hơn 4 cân một chút, còn chưa bằng A Bội lúc sinh ra, càng không
cần so với Trăn ca nhi.

"Oản Oản là tự mình cho bú sao?" Từ Hạo thích Trăn ca nhi như vậy,
Phó Dung đối với đứa cháu này cũng đau lòng, quan hệ tới thân thể đứa
bé, nàng tạm thời quên không vui đối với Thôi Oản, nhịn không được hỏi
thăm.

Thôi Oản lắc lắc đầu, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử, thở dài
nói: "Ta không đủ sữa, để nhũ mẫu cho bú, Tứ tẩu đừng lo lắng, đứa nhỏ
mạng lớn, lang trung đã nói điều dưỡng tốt sẽ không có việc gì, Tứ tẩu
tiến cung thăm mẫu hậu cũng trấn an mẫu hậu thêm, đừng để người sốt
ruột."

Nàng nói như vậy, đứa bé kia quả thật hẳn là không có việc gì, Phó
Dung yên tâm, ôm lấy đứa nhỏ nói: " Tứ ca ngươi còn chờ ở bên ngoài đâu, ta ôm qua cho hắn xem."Cháu ruột, nào có ai không ngóng trông.

Thôi Oản ôn nhu cười, Tạ thị bồi Phó Dung cùng đi tới đó.

Từ Tấn đang đứng trong sảnh đường, mặt trầm như nước, thấy Phó Dung ôm đứa nhỏ tới, hắn lại gần nhìn, ánh mắt căn bản không dừng ở trên người
đứa nhỏ, ở trên tã lót chuyển một vòng liền thu trở về, trầm giọng nói:
"Đứa bé quá nhỏ, mau chóng ôm trở về đi, đừng để lạnh."

Hắn ở bên ngoài vẫn đều là bộ dáng lạnh lùng nghiêm nghị, Phó Dung Tạ thị đều không để ý.

Hai vợ chồng ở Hoài vương phủ ngồi chốc lát rồi đi, Tạ thị ra ngoài
tiễn người, sau khi trở về đuổi bọn nha hoàn đi ra ngoài, nhẹ giọng nói
cùng nữ nhi: "Ngươi đây cũng dám đánh bậy đánh bạ, lo lắng hãi hùng,
đứa nhỏ 8 tháng đã sinh ra, cái đầu lại nhỏ như vậy, người khác thấy
cũng sẽ không hoài nghi. Chỉ là, Oản Oản a, sau này đến cùng phải làm
sao bây giờ?"

Thôi Oản vẻ mặt dửng dưng, ôm lấy nhi tử vỗ vỗ, "Nương không cần gấp
gáp, không có cơ hội thích hợp, ta sẽ không ra tay, ta không ra tay bên
kia cũng không có cách nào, bằng không sự tình nháo ra, ta xảy ra
chuyện, hắn cũng không được gì. Loại người như hắn càng tiếc mệnh, không dám cược cùng ta."

Tạ thị nhìn nữ nhi, cái gì cũng không nói.

Nàng từng ỷ vào thân phận mẫu thân, vì nữ nhi sắp xếp cái này sắp xếp
cái kia, không ngờ cuối cùng nữ nhi so với nàng càng có tâm kế, càng vô
tình. Nữ nhi có chủ ý, Tạ thị liền một lòng giúp nàng hoàn thành đại kế
đi, chỉ cần nữ nhi yên lành, cái khác tính là gì?

Kế tiếp chính là tắm ba ngày cho đứa nhỏ.

Khang vương phi đến nhìn cháu nhỏ, Lý Hoa Dung cũng tới, hơn nữa Lý Hoa Dung đến sớm nhất.

"Đều nói bảy sống tám không sống, đệ muội, đứa nhỏ này thật đúng là
mạng lớn." Lý Hoa Dung đứng ở bên giường, đứng trên cao nhìn xuống nữ
nhân trên giường, mắt đầy châm chọc.

Tạ thị hoàn toàn biến sắc mặt.

Thôi Oản chỉ cười nhạt một tiếng, ôm đứa nhỏ nói: "Xem ra vương gia
đã nói với ngươi, vương gia vương phi quả nhiên tình thâm."

Lý Hoa Dung không ngờ Thôi Oản da mặt thế nhưng dầy như vậy, bị nàng
giáp mặt chọc thủng chuyện nàng ấy và thị vệ cẩu thả sinh con còn bình tĩnh như thế. Bất quá nàng cũng không có gì không phải nếu cười nhạo
nàng ấy, lạnh giọng hỏi: "Ngươi đến cùng tính toán khi nào động thủ?"
Trung tuần tháng năm Khâu gia cô nương muốn vào cửa, Lý Hoa Dung không
muốn trượng phu cưới trắc phi, biện pháp duy nhất chính là Thôi Oản
giải quyết huynh đệ Từ Tấn sớm một chút, biểu ca luôn nói Thôi Oản
không dễ đối phó, nàng thật muốn nhìn xem Thôi Oản có bao nhiêu khó
chơi.

"Ta đều nghe vương gia, ngươi thật muốn biết, trở về thương lượng cùng vương gia đi." Thôi Oản nhu hòa cười, hôn nhi tử trong ngực.

Lý Hoa Dung không có nhi tử, ghét nhất nhìn mẫu tử người khác thân
mật, chuyển mắt đi nói: "Ta khuyên ngươi tháng 4 tới ra tay, bằng không
chúng ta nhẫn nại hao hết, sợ là sẽ làm ra một số chuyện. Ngươi có biết, Lưu lang trung là người của chúng ta, chúng ta cho hắn nói ra cha đẻ
đứa nhỏ là một người khác, lại đem chuyện ngươi ở Thủy Từ am lén hẹn hò
bị người bắt được, ngươi trăm miệng khó cãi. Nếu ngươi cãi ngược lại,
nói chúng ta hại ngươi trước, không có bằng chứng, sẽ chỉ làm cho thế
nhân càng thêm phỉ nhổ ngươi không để ý danh tiết sống tạm tại thế."

Tạ thị nóng nảy, "Ngươi..."

Thôi Oản khoát tay cắt ngang lời mẫu thân, nhìn về phía Lý Hoa Dung,
trong mắt mang theo một tia suy ngẫm: "Đây là chủ ý của ngươi hay là
vương gia, ngươi thực sự có bản lĩnh sử dụng người của vương gia sao?
Còn nữa ngươi làm như vậy, sẽ không sợ đứa bé này cũng mất mạng theo ta? Đây nhưng là cốt nhục duy nhất của vương gia đến nay, ngươi không sợ
vương gia tức giận?"

Lý Hoa Dung khóe miệng uy hiếp cười nháy mắt không có, kinh hãi nhìn về phía đứa bé kia.

đứa nhỏ mới sinh ra 3 ngày, nhìn không ra đến cùng giống ai, nhưng thái độ Thôi Oản...

Thôi Oản thấy nàng như vậy, càng thêm xác định, buông mi cười nói:
"Xem ra vương gia không có nói thật với ngươi a, Lý Hoa Dung, nguyên lai ngươi cũng chỉ là người đáng thương. Ta số khổ, Lục ca đối với ta toàn
tâm toàn ý, ngươi thì sao? Ta khuyên ngươi vẫn nên an phận chút, bằng
không ta cáo trạng cùng vương gia, ngươi nói, vương gia có thể vì đại
kế, nghiêm cấm ngươi ra cửa, thậm chí hưu thê hay không?"

Tạ thị cũng nghe được chuyện gì xảy ra, ngồi vào bên người nữ nhi ôn
nhu khuyên nhủ: "Oản Oản đừng nổi giận, ngươi đang ở cữ, dưỡng tốt
thân thể mới quan trọng, có người không thức thời, lần sau vương gia trở lại thăm ngươi, ngươi nói cùng vương gia, vương gia tự có quyết đoán."

Thôi Oản gật gật đầu, ghé mắt khuyên Lý Hoa Dung nói: "Ta biết trong
lòng ngươi không dễ chịu, bất quá nữ nhân chúng ta, phải tin mệnh, một
lát khách nhân sẽ tới, ngươi vẫn là đi ra ngoài đi, đừng khiến người
khác hoài nghi."

Nói xong cúi đầu dỗ nhi tử, mặt mày ôn nhu.

Cái bộ dáng ôn nhu mỉm cười kia lại như đao đâm vào nàng lồng ngực,
đau đến Lý Hoa Dung không biết mình đi ra như thế nào, không biết mình
ngồi vào tiệc mừng ở Hoài vương phủ như thế nào, lúc kết thúc lại ngồi
lên xe ngựa hồi phủ như thế nào.

Sập tối Thành vương từ nha môn trở về, trực tiếp đi hậu viện.

Lý Hoa Dung nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn sang.

Thành vương một ngày này đang lo lắng Lý Hoa Dung ở trước mặt Thôi
Oản nói lời không nên nói, Thôi Oản lại bùng ra chuyện đứa nhỏ là của
hắn, bởi vậy vừa vào nhà quan sát thần sắc Lý Hoa Dung trước, thấy nàng
như vậy, trong lòng cả kinh, trên mặt lại tỏ vẻ lo lắng, đi qua nắm lấy
tay nàng, sờ trán nàng: "Sắc mặt sao khó coi như vậy?"

Lý Hoa Dung bình tĩnh nhìn bàn tay kia, nghĩ tới hai tay này từng chạm qua Thôi Oản, chỉ cảm thấy ghê tởm, bỗng nhiên tránh né hắn. Lồng ngực kịch liệt phập phồng, Lý Hoa Dung đưa lưng về phía Thành vương, nhắm
mắt nói: "Biểu ca, Thôi Oản nói đứa bé kia là của chàng, chàng nói cho
ta biết, nàng ấy có phải đang lừa ta hay không?"

"Nàng ấy không lừa nàng." Thành vương cười nói.

Lý Hoa Dung quay người, khó có thể tin nhìn hắn.

Thành vương lười biếng tựa vào trên giường, trò chuyện như nói việc
nhà: "Ban đầu ta tính toán nhân lúc nàng ấy đi Thủy Từ am, trên đường bị người ta cường bạo, lại dùng chuyện này bức hiếp nàng ấy, nhưng ta
ngoài ý muốn phát hiện Diệu Thiện đạo cô Thủy Từ am là nam nhân đóng giả, bình thường chữa bệnh kỳ thật là mê choáng những nữ tử đàng hoàng
kia... Ta liền nghĩ, nếu như chỉ là cường muốn nàng ấy, Thôi Oản thà
chết cũng không từ thì làm thế nào đây? Bởi vậy đợi Diệu Thiện đạo cô
gặp phải nàng ấy, nàng ấy thật sự có thai rồi, ta mới hiện thân, mời
nàng ấy nhìn Diệu Thiện đạo cô chữa bệnh bằng trò hay như thế nào, lại
làm bộ lúc ấy là ta muốn nàng, rồi hứa hẹn xong chuyện sẽ nhìn phân
thượng đứa nhỏ, cho nàng ấy danh phận, Thôi Oản lúc này mới đáp ứng
giúp ta."

Thấy Lý Hoa Dung trên mặt tuyệt vọng biến thành hoài nghi, Thành vương đứng dậy, kéo người vào lòng, hôn lỗ tai nàng: "Biểu muội không tin, ta có thể dẫn nàng đi nhìn vị Diệu Thiện đạo cô kia, dẫn ngươi đi nhìn
công đường của hắn. Chỗ đó, ta thật không ngờ, thế nhưng có động thiên
khác, đáng thương những nữ tử đàng hoàng kia bị hắn đạp hư."

Hắn nói chuẩn xác, Lý Hoa Dung nhịn không được tin 7 phần.

Thành vương tiếp tục dỗ nói: "Thôi Oản triệt để tin đứa nhỏ là của
ta, biểu muội đột nhiên nghe nói, ta không trách biểu muội hoài nghi ta, nhưng hiện tại ta đã giải thích rõ, biểu muội lại hoài nghi ta sẽ chạm
vào nàng ấy, một mặt hàng rách nát bị Từ Hạo chạm qua, ta thật sự sẽ tức giận."

Hắn đánh giá Thôi Oản như thế, Lý Hoa Dung rốt cuộc thở nhẹ một hơi,
nhưng trong lòng vẫn ủy khuất, nằm ở lồng ngực hắn khóc nói: "Biểu ca về sau làm cái gì nói cho ta biết trước một tiếng được không? Chàng không
biết, lúc ấy ta thật sự muốn chết tâm cũng có."

Thành vương ôm chặt lấy nàng. Trong lòng hắn có biểu muội, cho nên hi
vọng biểu muội đối tốt với hắn, mà không phải là ghen tuông cự tuyệt
ngàn dặm với hắn. Chờ hắn thành đại sự, đăng lên cái vị trí kia, biểu
muội tự nhiên hiểu được Hoàng Thượng sẽ không chuyên sủng ai, khi đó
nàng cũng sẽ thành thói quen, không cùng hắn giở tính tình nữa.

"Tốt, là ta không đúng, biểu muội đừng khóc nữa... Bất quá hôm nay sự
tình vạch ra cũng tốt, sau này biểu muội gặp lại Thôi Oản, thì giả bộ ở trước mặt ta chịu bộ dáng vắng vẻ, nàng càng tin sẽ càng đối với ta
khăng khăng một mực."

Lý Hoa Dung nắm chặt áo ở lồng ngực hắn, "Đến cùng khi nào nàng mới
chịu ra tay? Phó Dung càng sống càng tốt, ta thật sự không nhìn nổi nữa
..."

Thành vương kiên nhẫn dỗ nàng: "Đừng gấp, ta cũng đang đợi cơ hội, cơ
hội vừa đến, không cần biểu muội thúc, ta cũng sẽ bức nàng ta ra tay."

Mà Thành vương muốn cơ hội, rất nhanh liền tới.

Tháng 2, biên quan truyền đến tin chiến thắng, 30 vạn đại quân người
Hồ gần như toàn quân bị tiêu diệt, một thiệp báo về kinh, biên quan đảm
bảo 50 năm an ổn.

Gia Hòa đế đại hỉ.

Vì đại quân khải hoàn, Từ Tấn chủ động xin đi trước, tự mình đi Trác Châu nghênh đón.

Gia Hòa đế chuẩn tấu.

Từ Tấn lui về phía sau Khang vương.

Thành vương nhìn chằm chằm vào bóng dáng hắn, trong lòng khẽ động.

Trác Châu ở Tây Nam kinh thành, Từ Hạo khải hoàn tất ở lại Trác Châu
chỉnh đốn, hôm sau mới lĩnh quân vào kinh, để dân chúng kinh thành triệt để lĩnh giáo tướng sĩ Đại Ngụy khí thế uy nghi. Cách thời gian Từ Hạo
trở về còn nửa tháng, đủ cho hắn sắp xếp.

Lúc Từ Hạo đến Trác Châu, Từ Tấn khởi hành trước, Thành vương tìm cơ hội gọi Thôi Oản đến.

"Sao không đem Vũ ca nhi tới?" Trong phòng nhỏ ở rừng trúc, thấy Thôi Oản tự mình tới, Thành vương thất vọng nói.

Thôi Oản với hắn đã thập phần thân quen, cười nói: "Hắn còn nhỏ,
không dám ôm ra, vương gia sau này hẵng nhìn đi, hôm nay bảo ta tới,
nhưng là có chính sự?"

Nữ nhân vừa ở cữ xong, trên người có một phen phong vận khác, Thành
vương trước ôm nàng lên giường hảo hảo yêu đương một phen, mới ôm người
nói: "Từ Hạo hồi kinh muốn ở Trác Châu dừng lại một đêm, Từ Tấn đi đón
hắn, đây là thời cơ tốt nhất cho chúng ta ra tay. Ngươi viết một lá thư, Từ Hạo tính tình kia, thấy sẽ tin không thể nghi ngờ, chờ hắn nhân lúc
Từ Tấn không chuẩn bị muốn mạng Từ Tấn, nhân mã của ta sẽ lấy tính mạnh
của hắn, lại âm thầm tiêu hủy lá thư đó, như thế chẳng phải là thiên y
vô phùng? Người khác chỉ cho rằng người Hồ đại bại, đợi thời cơ ám sát
huynh đệ bọn họ."

Từ Tấn võ công cao cường, bên người lại có hộ vệ, muốn ám sát hắn, chỉ có Từ Hạo mới có thể thành công.

Thôi Oản tựa vào lồng ngực hắn, trầm mặc một lát hỏi: "Vương gia
tin tưởng nhất định sẽ thu hồi được lá thư đó sao?" Nếu như không được,
hoặc là Thành vương căn bản không có ý định thu hồi, Gia Hòa đế chắc
chắn muốn mạng của nàng.

Thành vương biết nàng kiêng kị, ôn nhu trấn an nói: "Oản Oản không
cần lo lắng, lá thư đó quan hệ tới an nguy của mẹ con các ngươi, ta sao
có thể cho phép bọn họ phạm sai lầm? Nàng cứ yên tâm là được."

Thôi Oản gật gật đầu: "Đúng vậy, vậy tối nay ta viết thư, phái Bách
Linh giao cho chàng. Nếu như vương gia cảm thấy nội dung đủ để châm ngòi bọn họ, thì không cần để Bách Linh trở lại, trước khi sự tình kết thúc
vương gia cũng đừng có liên lạc với ta. Ta sẽ mượn cớ ốm đưa Vũ ca nhi
vào cung, ta về nhà mẹ đẻ ở. Vạn nhất có chuyện gì, vương gia yên tâm,
ta sẽ treo cổ tự vẫn, tuyệt không liên lụy vương gia, Vũ ca nhi trong
mắt bọn họ là cốt nhục Từ Tấn, Hoàng Hậu sẽ nỗ lực bảo vệ Vũ ca nhi, chỉ cầu tương lai vương gia thành đại sự, nhất định phải đối xử tử tế với
hắn..."

Khóc đến khóc không thành tiếng.

Thành vương âm thầm nhíu mày. Huynh đệ Từ Tấn Từ Hạo chết thật, hắn
vốn định lưu lại lá thư đó để phụ hoàng tin tưởng một đôi nhi tử là vì
Thôi Oản chết, lại để Bách Linh độc chết Thôi Oản, đóng giả thành Thôi Oản sợ tội tự sát, nhưng Thôi Oản sắp xếp như vậy, hắn nhất định phải thật sự cầm lá thư đó về, bằng không ngộ nhỡ Thôi Oản lựa chọn cá chết lưới rách cùng hắn...

Nữ nhân này, vẫn là đề phòng hắn đâu?

Thành vương lặng lẽ cười, càng thêm ôm chặt mĩ nhân trong ngực: "Đừng
khóc, sự tình sẽ như chúng ta sở liệu, Oản Oản chờ đổi thân phận làm
sủng phi của ta, tương lai thay ta hảo hảo giáo dục Vũ ca nhi."

Nếu nàng đã thông minh như vậy, hắn cũng lưu nàng lại, một nữ nhân thông minh lại mĩ mạo, thu cũng không mệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui