Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Đêm đó dỗ A Tuyền A Bội đi ngủ, Phó Dung trở về thượng phòng.

Từ Tấn đã tắm rửa tốt rồi, tựa vào đầu giường đọc sách, trên người chỉ mặc trung khố, lộ ra lồng ngực rắn chắc, nghe thấy nàng tiến vào, Từ
Tấn lập tức lấy tờ bìa vẽ non sông kẹp vào trong sách đặt xuống bên
giường, mắt phượng ý vị thâm trường nhìn nàng từng bước một đi tới.

Ánh mắt này Phó Dung quá quen thuộc, cố làm ra vẻ không hiểu, tắt đèn, chậm rãi cởi áo.

Từ Tấn lại không phải là lúc vừa thành thân, kiên nhẫn chờ, để Phó Dung đi tới trước mặt, hắn mới một phen kéo người vào lòng.

Phó Dung trước bồi hắn.

Mấy ngày hôm trước Từ Tấn loay hoay vô tâm chuyện này, hiện tại rốt
cuộc rảnh rỗi, đa dạng nhiều hơn, Phó Dung nhớ thương chuyện hắn uống
thuốc, thấy Từ Tấn bày ra một bộ tư thế lúc trước muốn đem nàng làm cho
choáng váng, vội vàng cầu hắn: "Hoàng Thượng, ta, ta còn có lời nói với
ngươi đâu, ngươi kiềm chế chút..."

Từ Tấn vô lại hỏi nàng: "Kiềm chế làm cái gì?"

Tiểu tử này không đứng đắn, Phó Dung giận, hắn không nghe khuyên bảo
nàng liền không phối hợp, ấn bả vai hắn, muốn buông xuống hai chân bị
hắn ôm trước. Nàng không thành thật, Từ Tấn tạm thời dừng lại, uy hiếp
thê tử bị hắn đè ở trên vách tường: "Lộn xộn nữa, tin hay không ta ném
nàng xuống?"

"Không tin!" Phó Dung mới không thèm tin hắn cam lòng bỏ được ném nàng.

Từ Tấn lặng lẽ cười, tay trái đột nhiên buông lỏng, Phó Dung cả kinh
vội vàng ôm lấy cổ hắn, mũi chân phải đạp xuống, đùi trái còn bị hắn
nâng, trên không ra trên dưới không ra dưới. Phó Dung khó chịu giãy
giụa, Từ Tấn không quản, chính mình thích như thế nào thì đến như thế,
bất quá hắn cũng tò mò Phó Dung đến cùng muốn nói cái gì, không có gây
sức ép quá lâu.

Trở lại trên giường, Từ Tấn cười ôm nàng vào trong ngực, "Nùng Nùng còn có khí lực nói chuyện sao?"

Phó Dung khát đâu, vô lực sai khiến hắn: "Hoàng Thượng rót cho ta chén trà..."

Hoàng Thượng ăn no, tâm tình tốt, nghe lời đi châm trà cho nàng, lại bưng tới hầu hạ Hoàng Hậu của hắn.

Uống trà, Phó Dung tinh thần tốt một chút, cân nhắc một lát, đợi sau
khi Từ Tấn trở về, Phó Dung chủ động ôm lấy hắn: "Hoàng Thượng, A Tuyền A Bội càng lúc càng lớn, đặc biệt là A Tuyền, thích nhất dính ngươi, ta
nhìn Hoàng Thượng vì ứng phó nàng nhẫn nhịn vất vả như vậy, thật sự đau
lòng, nếu dược kia quả thật không thành vấn đề, Hoàng Thượng mau chóng
dùng đi?"

Từ Tấn không ngờ nàng sẽ nói cái này.

Dược không thành vấn đề. Cát Xuyên chuẩn bị 3 phần, Từ Tấn đã cho
người thử, hai người kia quả thật có một khoảng thời gian không có vị
giác, khứu giác, một người 8 ngày, một người 9 ngày, sau đó 2 giác quan
đều nhạy bén hơn trước kia. Như vậy đã chứng minh dược nay ít nhất ăn
không chết người, hơn nữa Từ Tấn tìm người dùng thử chỉ là xuất phát từ
cẩn thận, Cát Xuyên hắn thập phần tín nhiệm.

Trên triều đình, hắn đăng cơ hơn ba tháng, nên sắp xếp cũng đã sắp xếp sẵn, Từ Tấn muốn dùng dược tùy thời đều có thể, chính là lo lắng Phó
Dung nghĩ nhiều mới kéo dài đến hiện tại.

"Nùng Nùng không sợ ta lành bệnh sẽ cô phụ nàng?" Hắn ôn nhu trêu ghẹo nàng.

Phó Dung sao có thể không sợ, dán lồng ngực hắn nói: "Sợ, nhưng đó là chuyện sau này, hiện tại ta càng đau lòng chàng."

Từ Tấn hiểu, nàng là thật lòng khuyên hắn dùng dược.

"Tốt, tối mai ta dùng." Từ Tấn vỗ nhè nhẹ lên bả vai nàng.

Phó Dung trong lòng đột nhiên là cảm giác nói không nên lời, ngoan
ngoãn để cho hắn ôm, đến cùng mệt mỏi, chẳng biết thiếp đi từ lúc nào.

Ngày hôm sau Từ Tấn dậy sớm thượng triều, trước khi đi cúi người hôn
khuôn mặt Phó Dung ngủ say, nhưng hắn vừa đi ra, Phó Dung liền mở mắt,
nhìn nóc giường ngẩn người.

Từ Tấn không cần nha hoàn hầu hạ, hai đời đều chỉ có một mình nàng,
lúc trước nàng tự đắc cho rằng ánh mắt Từ Tấn quá cao, chỉ nhìn được
nàng một đại mĩ nhân, không nghĩ thế nhưng là bởi vì một lý do nghe có
vẻ rất là hoang đường như vậy.

Hết bệnh rồi về sau, đến cùng sẽ như thế nào?

~

Trên triều đình.

Từ Tấn ngồi ở trên long kỷ, nghe thần tử phía dưới mỗi một cách
thượng tấu. Đợi sự tình hôm nay phải làm đều giải quyết xong, các đại
thần cũng không còn lời gì, Từ Tấn mới cầm lấy mấy tấu chương trên ngự
án, quét mắt nhìn vài vị đại thần phía dưới, thản nhiên nói: "Nguyên
Tiêu qua, lục tục có vài vị ái khanh khuyên Trẫm tuyển tú, phong phú hậu cung, trước đó Trẫm lấy xã tắc làm trọng, tạm thời đem loại tấu chương
này đặt sang một bên, hôm qua mới tranh thủ lúc rảnh rỗi nhìn một chút."

Lời này giữa triều thần dẫn tới một trận sóng nhẹ, nhiều ánh mắt trao đổi.

Đa số thần tử, đặc biệt là trong nhà có nữ nhi tuổi trẻ, đều cam
nguyện tân quân tuyển tú. Trong nhà có nữ nhi vào hậu cung hầu hạ Hoàng
Thượng, may mắn được sủng ái, bọn họ trên mặt mũi cũng có ánh sáng. Có
ánh sáng, ngày sau bọn họ mời người làm việc dễ dàng chút, cũng sẽ có
càng nhiều người người chủ động nịnh nọt nịnh bợ bọn họ, nếu như phần mộ tổ tiên bốc khói xanh, nữ nhi tiến cung sinh hoàng tử, hoàng tử tương
lai lại...

Tóm lại dâng lên một nữ nhân liền có cơ hội đạt được lợi lớn, chuyện tốt bậc này, các thần tử đều nguyện ý nói a nói.

Phó Phẩm Ngôn khuôn mặt bình thản như trước. Vừa bắt đầu là nam nhân
bất hoặc chi năm, như trải qua thời gian lắng đọng mĩ ngọc, tao nhã,
trầm tĩnh nội liễm, phảng phất cũng không biết Hoàng Thượng con rể hắn
muốn tuyển tú, hòn ngọc quý trên tay hắn sắp đối mặt với thất sủng.

Treo đủ khẩu vị mọi người, Từ Tấn mới nhẹ nhàng thở dài, buông tấu
chương xuống: "ý tốt của chư vị Trẫm tâm lĩnh, chỉ là Trẫm và Hoàng Hậu
tình như keo sơn, đã không dung được thứ ba người chen chân. Tiên đế
từng hạ chỉ ban trắc phi cho Trẫm, lúc ấy Trẫm thà rằng gánh vác tội
danh đại bất hiếu cũng không nguyện cô phụ Hoàng Hậu, hoang phế một nữ
tử khác cả đời. Vốn cho rằng tiên đế sẽ giận dữ, không ngờ tiên đế cảm
niệm tình cảm Trẫm cùng Hoàng Hậu, chỉ khiển trách nhỏ, sau lại càng
không bắt buộc Trẫm. Trẫm đã hứa với tiên đế chuyên sủng Hoàng Hậu, Trẫm lúc này lại lấp đầy hậu cung, lúc trước bất hiếu kháng chỉ chẳng phải
thành chê cười? Là hôm nay Trẫm tỏ rõ thái độ, nước chảy ba ngàn, Trẫm
chỉ riêng yêu Hoàng Hậu,về việc tuyển tú chư vị không cần nhắc lại."

Chúng thần ồ lên.

Từ Tấn cười cười, "Tan triều."

Nói xong đứng dậy, từ một bên đi ra.

Trong đại điện chớp mắt yên lặn, mới đột nhiên oanh nổ.

Những nhàn ngôn toái ngữ kia, Phó Phẩm Ngôn phảng phất như không nghe thấy, cùng Phó Phẩm Xuyên một đường đi ra đại điện.

"Hoàng Thượng ưu ái Hoàng Hậu như thế, Nhị đệ cuối cùng cũng yên tâm đi?" Phó Phẩm Xuyên cười chúc mừng nói.

Hoàng Thượng dùng cớ khác cự tuyệt triều thần, ví như tiên đế mới qua
đời, Hoàng Thượng hai ba năm vô tâm hưởng lạc, đều chỉ có thể ứng phó
nhất thời, hai ba năm đảo mắt đi qua, đến lúc đó triều thần lại thượng
tấu khẩn cầu Hoàng Thượng lấp đầy hậu cung, Hoàng Thượng còn có thể biên ra cái gì lấy cớ?

Trước mắt tốt lắm, Hoàng Thượng trực tiếp đem tiên đế ra. Xem xem, năm đó tiên đế lệnh Hoàng Thượng cưới trắc phi, Hoàng Thượng kháng chỉ bất
tuân, tiên đế đầu tiên làm chút trách phạt sau lại ngầm đồng ý, tiên đế
đã ngầm đồng ý, ai còn nhắc việc này, chẳng phải là muốn chứng minh lúc
trước tiên đế ngầm đồng ý là sai, Hoàng Thượng kháng chỉ cũng là sai,
chẳng phải là nghĩ chứng minh hắn so với tiên đế, so với Hoàng Thượng
càng anh minh hơn?

Đây là ứng phó triều thần khuyên bảo, Hoàng Thượng lần này càng đem
chính mình bức lên "tuyệt lộ". Hôm nay Hoàng Thượng nói một lời, đã bị
ghi vào sử sách, ghi vào cuộc đời hắn, ngày sau Hoàng Thượng đột nhiên
coi trọng người khác, vô luận phong quý nhân hay là phi tử, đều là tự
đánh vào mặt của mình, bởi vậy có thể thấy được Hoàng Thượng đã thật sự
quyết định đời này độc sủng Hoàng Hậu.

Phó Phẩm Ngôn tự nhiên hiểu được, trong lòng cao hứng, ở trước mặt huynh trưởng cũng không che giấu, cười gật gật đầu.

Phó Phẩm Xuyên lại trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Đây đều là mệnh, ai cũng không ngờ được.

~

Từ Tấn hạ triều rồi còn phải phê duyệt tấu chương, nhưng những lời đó
đã được hắn ám chỉ, không hề bỏ sót truyền đến tai Phó Dung.

Với Phó Dung mà nói, dạng cảm giác kia, cứ giống như nàng muốn đi ra
ngoài, lại phát hiện bên ngoài trời âm u, vừa nhíu nhíu mày, lão thiên
gia đột nhiên không còn nhiều mây, đưa một ngày lành ánh nắng tươi sáng
cho nàng. Lại giống như nàng vừa mới cảm giác được đói bụng rồi, liền có người bưng lên thức ăn mỹ vị.

Từ Tấn kia, khẳng định sớm quyết định như vậy, nhất định muốn lúc nàng chủ động mở miệng khuyên hắn dùng dược thì nói ra, xem như là bánh ít
đi bánh quy lại sao?

Quản hắn quả đào cây mận, Phó Dung chính là không nhịn được cười, vui vẻ một hồi hôn nhẹ A Tuyền một hồi hôn nhẹ A Bội, nếu không phải là
không muốn chậm trễ Từ Tấn xử lý chính sự, không muốn bêu danh hồng nhan lầm quốc, Phó Dung muốn lập tức chạy đến Sùng Chính điện ôm Từ Tấn hôn.

Nàng đem nữ nhi thay thế cho trượng phu, A Tuyền A Bội còn ghét bỏ
mẫu thân quấy rối đâu, không biết bị mẫu thân hôn bao nhiêu lần, A
Tuyền chỉ vào cửa muốn đi ra bên ngoài chơi, A Bội nha đầu lười thế
nhưng lần đầu tiên không cự tuyệt, hai tiểu thư như con vịt nhỏ lảo đảo
tay cầm tay ra cửa.

Phó Dung vui thích theo sau.

Vốn cho rằng Từ Tấn buổi tối mới trở về, cơm trưa dọn ra Từ Tấn lại phái người chuyển lời, một lát muốn tới dùng cơm.

Phó Dung mau chóng bỏ lại hai nữ nhi, đi vào trong phòng chọn bộ đồ
mới còn chưa mặc bao giờ, lại từ trong bình hoa chọn đóa mẫu đơn hồng
sớm mở các cung nữ dày công tìm thấy cài vào bên tai. Ăn diện tốt, đứng trước gương lớn dạo dạo, nhìn bên trong chính mình rõ ràng dày công
trang điểm, mặt Phó Dung không hiểu sao có chút nóng.

Có phải quá rõ ràng hay không?

Nhưng nàng chính là cao hứng a, hắn đưa đại lễ như vậy cho nàng, nàng cho hắn biết nàng rất cao hứng có gì không thể?

Vỗ vỗ gò má càng ngày càng hồng, Phó Dung đi bên ngoài bồi các nữ nhi.

A Tuyền năm ngoái còn chưa biết tự phụ đâu, hiện tại thấy mẫu thân
đeo đóa hoa xinh đẹp, tò mò vươn tay muốn cầm. Phó Dung quá hiểu rõ
người con gái này, vội cầm hai đóa nhỏ hơn cài lên cho hai nữ nhi. Bởi
vậy Từ Tấn dẫn Trăn ca nhi tới liền thấy một đại mĩ nhân cài hoa, hai
tiểu mĩ nhân cài hoa.

Trăn ca nhi còn nhỏ, không biết nói lời ngon tiếng ngọt, cũng may có người dạy hắn.

"Hôm nay sao ăn mặc đẹp mắt đến vậy?" Từ Tấn trêu tức nhìn Phó Dung hỏi.

Phó Dung liếc mắt nhìn hắn, "Hoàng Thượng ý tứ là ta trước kia không dễ coi?"

Các cung nữ đều lui ra, Từ Tấn cũng không coi Trăn ca nhi đã 5 tuổi là chuyện to tát, nhéo nhéo tay nàng nói: "Nùng Nùng vẫn luôn đẹp."

Phụ hoàng chỉ lo khen phụ thân, A Tuyền ở bên cạnh chờ nửa ngày, thấy
phụ hoàng còn chưa nhìn mình, sốt ruột, nhờ vào ỷ vào mình thấp cứng
rắn chen đến giữa phụ hoàng mẫu thân, ngửa đầu nhìn phụ hoàng: "A
Tuyền!"

Từ Tấn ha ha cười, ôm lấy tiểu nha đầu dùng sức hôn một cái: "Đẹp, A Tuyền cài hoa thật đẹp, so với nương ngươi còn đẹp hơn!"

A Tuyền miệng cười toe toét, giơ tay nhỏ lên sờ đỉnh đầu.

Từ Tấn buông nàng xuống, lại đi khen A Bội.

Trăn ca nhi thấy, cũng đi khen muội muội: "A Tuyền cài hoa thật đẹp."

A Tuyền liền hôn ca ca một ngụm.

Trăn ca nhi không bất công, lại chạy đi khen muội muội A Bội, sau đó dùng cơm trưa xong cùng hai muội muội đi nghỉ trưa.

Từ Tấn cũng ôm Phó Dung hảo hảo nghỉ trưa một lát.

Tối hôm đó, Phó Dung tự mình xuống bếp, dựa theo biện pháp Cát Xuyên dạy thay nam nhân mình nấu thuốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui