Con Đường Sủng Thê

Edit: Windchime
Beta: Phương Phan

Khói hương lượn lờ, A Kết thành kính lạy ba lạy trước tượng Bồ Tát.

Quách phu nhân và Ninh thị đều đã lạy, chờ A Kết lạy xong, Quách phu nhân nhìn nữ nhi đang ngó nghiêng ở bên cạnh, biết nó từ trước đến giờ không tin vào thần phật, liền dẫn đầu đưa mẹ chồng nàng dâu A Kết đi xin xăm. Nàng cùng Ninh thị đều không cầu xin gì, chỉ để A Kết tiến lên.

Đây là lần đầu tiên A Kết tới chùa miếu nổi danh như vậy nên trong lòng khó tránh khỏi có chút khẩn trương, hơn nữa trong chùa yên tĩnh càng làm sự trang nghiêm lan tỏa trong bầu không khí. Lúc nàng xóc quẻ thật thành tâm, mắt đẹp kết hợp với môi đỏ mọng mấp máy, cầu Bồ Tát phù hộ, Triệu Trầm ở một bên nhìn, vừa kinh diễm với vẻ đẹp khác hẳn thường ngày của thê tử, lại cảm thấy nàng thật ngốc thật buồn cười. Trên đời nhiều người cầu thần bái phật như vậy, có mấy ai được như ước nguyện? Vậy mà vẫn cứ có người coi trọng thần phật.

Hắn nhìn về phía bụng thê tử, lại đưa mắt nhìn về phía tượng Bồ Tát bằng vàng, trong mắt hiện lên vẻ không cho là đúng. Thê tử có thai là công lao của hắn, về phần sinh nam hay sinh nữ, thê tử sinh gì hắn cũng thích, chỉ cần là đứa nhỏ do nàng vì hắn mà sinh, con trai hay con gái có gì khác biệt? Nhi tử thì hắn liền dạy nó tập võ cường thân, nữ nhi thì hắn liền yêu thương che chở.

Tiếng “cạch” khẽ vang lên, một thẻ trúc từ trong ống trúc nhảy ra, A Kết mừng rỡ nhặt lên, khẩn trương đưa cho lão tăng giải xăm.

Là xăm thượng thượng ký (xăm tốt), nói là thê lấy phu quý, mẫu lấy tử vinh.

Nửa câu đầu A Kết cũng không quá để ý, nhưng là mẫu lấy tử vinh, ý tứ chính là nàng mang thai lần này sẽ sinh con trai sao?

A Kết vui vẻ nhìn về phía mẹ chồng, ý cười trong mắt tràn đầy.

Từ sau khi đám người Chu Bồi đi thì đây là lần đầu tiên thấy nàng cao hứng như vậy, mặc kệ thần phật có thể tin hay không, Triệu Trầm cũng cảm thấy đi chuyến này cũng thật đáng giá, nên rất hào phóng chi thêm tiền nhang đèn.

Từ đại điện đi ra, còn nửa canh giờ nữa mới đến buổi trưa, Quách phu nhân và Ninh thị chuẩn bị đi khách phòng nghỉ ngơi, A Kết muốn đi cùng mẹ chồng, Quách Bảo Châu cười kéo tay nàng lại, chỉ về phía sau núi nói: "Tẩu tử, bên kia hoa Tử Vi (Tên khác: Bằng lăng xẻ, bá tử kinh, bách nhật hồng) ngập tràn, để biểu huynh đưa chúng ta đi ngắm hoa đi?"

A Kết nhìn về phía Triệu Trầm.

Triệu Trầm lại cười không nói, do nàng quyết định.

Ninh thị mở miệng giúp con dâu làm chủ: "Đi đi, khó có dịp ra ngoài, con theo nàng một chuyến để giải sầu đi." Lại dặn dò nhi tử cẩn thận chăm sóc tức phụ.

Triệu Trầm gật đầu, ba tiểu bối đưa tỷ muội Ninh thị đến cửa khách phòng trước, lúc này mới đi về phía sau núi. Website đăng truyện chính thức: diendan.com Triệu Trầm và Quách Bảo Châu một người trái một người phải che chở cho A Kết, khiến nàng thật xấu hổ.

Đến nơi, chỉ thấy hoa Tử Vi khắp núi, có hồng có tím, mỗi hoa mỗi màu, mỗi hoa mỗi vẻ, vô cùng đẹp mắt, còn mơ hồ có thể thấy được du khách đang đi lại ở bên trong.

Quách Bảo Châu rất quen thuộc với nơi này, nhanh chóng tìm thấy một tiểu lương đình (nơi nghỉ chân) yên tĩnh, ba người vào bên trong ngồi nghỉ, nói chuyện phiếm, cho phép nha hoàn đi theo tùy ý ngắm hoa xung quanh đình. Bởi vì xung quanh không có người ngoài, A Kết tháo mũ che xuống để tiện cho việc ngắm cảnh.

Khi ở bên ngoài, Triệu Trầm không nói nhiều, dù cho bên cạnh chỉ có thêm biểu muội của mình. A Kết và Quách Bảo Châu ngồi ở một bên, hắn chủ động ngồi đối diện, trong tay xoay xoay đoá Tử Vi đã hái trên đường, ánh mắt không tập trung nhìn ra ngoài đình như do dự, rồi nhanh chóng chuyển đến trên người thê tử, nhìn nàng cười. A Kết cũng không biết xảy ra chuyện gì, mỗi lần nam nhân của mình nhìn qua, nàng đều có thể cảm nhận được, bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng mắt đối mắt chỉ vài giây ngắn ngủi, sau đó hai người lại tự động dời đi, nhưng cảm giác ngọt ngào khó tả vẫn chậm rãi lan ra tự đáy lòng, làm cho tâm tình nàng cũng giống như biển hoa sum xuê dưới bầu trời xanh thẳm, trong sáng sáng lạn.

Vô thanh thắng hữu thanh.(Không có tiếng động mà còn hơn cả tiếng động)

Rất nhanh sau đó Quách Bảo Châu liền nhận thấy được cách hai phu thê tinh tế nhìn nhau, nàng nhìn khuôn mặt ửng đỏ của tẩu tử, lại nhìn nam nhân bên kia đang giả vờ thích ý ngắm cảnh, bĩu môi, đứng lên nói: "Tẩu tử, tỷ và biểu huynh ngồi ở trong này, ta ra ngoài chơi cùng đám nha hoàn, khi trở lại sẽ mang đoá hoa đẹp nhất về cho tỷ." Nói xong, dường như sợ A Kết phản đối, nhanh chóng quay người, bước xuống bậc thang.

Động tác của nàng quá nhanh, A Kết ngăn nàng không kịp, nhanh chóng nhìn xung quanh, thấy nha hoàn hai nhà đều ở trong tầm mắt mới đành phải dặn dò Quách Bảo Châu: "Bảo Châu muội chỉ chơi trong khu vực này thôi nhé, đừng chạy đi đâu xa, chúng ta cũng sắp phải đi rồi!"

"Biết rồi, biết rồi!" Quách Bảo Châu cũng không quay đầu lại, vẫy vẫy tay.

A Kết đột nhiên có cảm giác như lúc trước dạy dỗ đệ đệ và muội muội, không yên tâm nhìn chằm chằm bóng dáng Quách Bảo Châu, đến khi thấy nàng đi đến chỗ nha hoàn bên người nàng, hai tiểu cô nương sóng vai đứng chung một chỗ ngửa đầu nhìn hoa, lúc này A Kết mới có chút yên tâm.

"Là nàng đến chỗ ta ngồi hay ta sang chỗ nàng ngồi đây?" Thấy thê tử chậm chạp không nhìn mình, Triệu Trầm có chút bất mãn mở miệng, nhắc nhở thê tử đặt chú ý trên người hắn. Quách Bảo Châu cũng không phải tiểu hài tử, ham chơi thì ham chơi, nhưng coi như hiểu chuyện, sẽ không chạy loạn.

A Kết đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Cứ ngồi như vậy đi, như vậy cũng có thể nói chuyện." Quách Bảo Châu vừa đi hắn đã vội vã muốn ngồi cùng nàng, nếu bị Quách Bảo Châu nhìn thấy thì thật xấu hổ.

Nhưng Triệu Trầm không cảm thấy thẹn thùng, thê tử không đến thì hắn đứng dậy đi qua, trực tiếp ngồi vào bên trái A Kết, chặn tầm mắt nàng nhìn Quách Bảo Châu. A Kết hết cách với hắn, ngoan ngoãn cúi đầu, tùy ý để nam nhân cầm đoá Tử Vi màu đỏ trong tay, cài vào mái tóc nàng...

Một màn này vừa lúc bị Quách Bảo Châu nhìn thấy hết.

Nàng nhếch môi cười trộm, vẫy tay ý bảo ba nha hoàn cùng đi sâu vào bên trong vườn thêm một chút, không quấy rầy hai người nói chuyện. Hoa cỏ xung quanh xum xuê, chỉ tiến vào vài chục bước, dáng người đã gần như khuất hẳn trong vườn hoa, Quách Bảo Châu nhón chân lên quay đầu nhìn sang, xác định hai người trong đình hẳn có thể nhìn đến bóng dáng các nàng đi lại, lúc này liền ngừng lại, nói với ba nha hoàn: "Các ngươi cứ ở chỗ này ngắm hoa, đừng đi xa quá, ta qua bên kia nhìn một chút, trong chốc lát sẽ trở về."

Hôm nay A Kết mang theo Thúy Ngọc cùng Như Ý ra ngoài, Như Ý có công phu tốt, người lại có chút thật thà không giỏi nói chuyện, nghe nói như thế cũng không có phản ứng gì. Thúy Ngọc thấy nha hoàn Kim Quế của Quách Bảo Châu lộ ra khuôn mặt bất đắc dĩ, biết dù bây giờ nàng nói gì cũng ngăn không được, đành phải cười trêu ghẹo nói: "Cô nương đi nhanh về nhanh, tránh cho chúng ta lạc người lại bị phu nhân trách phạt."

Quách Bảo Châu nháy mắt.

Chờ khi nàng đi, Thúy Ngọc nhịn không được hỏi thăm Kim Quế: "Cô nương tự mình ra ngoài chơi như vậy, ngươi không sợ gặp chuyện không may sao? Sao lại không khuyên nhủ?"

Kim Quế mặt chau mày ủ nói: "Đã từng khuyên rồi, nhưng khuyên không được, cô nương chúng ta có chủ kiến lắm, còn học được từ hầu gia vài ba chiêu thức, ta muốn ngăn cũng ngăn không được."

Thúy Ngọc hiểu rõ gật gật đầu, trách không được lúc lên núi, vị tiểu chủ tử này thà rằng đi bộ cũng không muốn ngồi kiệu, thì ra là tính tình nàng ham chơi như các thiếu gia, chứ làm gì có cô nương nhà ai không có việc gì lại đi học võ chứ?

~

Một chỗ khác trong đình, Quý lão thái thái vừa dứt lời với Hạ phủ lão phu nhân.

Hạ lão phu nhân là tỷ muội bà quen biết trước khi lấy chồng, cũng là lão thái quân của Nghiễm Uy tướng quân phủ. Windchimelqd Cũng giống như bà, tướng quân và nhi tử của Hạ lão phu nhân hàng năm đóng giữ bên ngoài, chỉ để thê nhi ở nhà phụng dưỡng cha mẹ già, nhưng Hạ gia người nhiều, hai con dâu, ba cháu gái, bốn cháu trai dòng chính, đích thực làm cho người ta hâm mộ. Nay hai cháu gái của Hạ lão phu nhân đã gả cho người ta, cháu gái nhỏ Hạ Mân Quân vừa vặn mười lăm tuổi, Quý lão thái thái đã sớm nhìn trúng Hạ Mân Quân, sau khi nói qua với lão tỷ muội, đối phương cũng có ý, hôm nay hai nhà chính là mang theo bọn tiểu bối đến nhìn nhau.

Quý Chiêu ngày thường phong lưu phóng khoáng, tuy nói có chút hư hỏng của con em nhà giàu, nhưng trước nay hắn  không hề lưu luyến nơi bướm hoa, trong nhà cũng không có thông phòng, hơn nữa phụ thân lại có thực quyền, chỉ thế cũng đủ để cho Hạ lão phu nhân hài lòng.

Bà gật gật đầu với Quý lão thái thái, sau đó lặng lẽ chỉ về phía đình ở phía Đông.

Quý lão thái thái ngầm hiểu, quay đầu nói với cháu trai: "Thôi, lão tỷ muội chúng ta nói chuyện, chắc con không thích nghe, hai đệ đệ nhà Hạ gia đang ở bên kia chơi, con đi tìm bọn họ đi."

Mối hôn sự này, trở ngại duy nhất chính là Quý Chiêu hiện nay không có tâm tư thành thân, nhưng Quý lão thái thái tin tưởng rằng, chỉ cần cháu trai nhìn thấy Hạ Mân Quân, chắc chắn sẽ rung động. Thiếu niên thích cái đẹp, dung mạo của đứa bé Mân Quân kia ở kinh thành cũng là số một, số hai, không nói đến mấy tiểu tử chưa lớn kia, Quý lão thái thái gặp qua cũng nhịn không được nhìn thêm vài lần.

Quý Chiêu quay đầu trợn mắt, sau khi hành lễ với Hạ lão phu nhân, ra khỏi đình, chạy thẳng về phía đông.

Mĩ nhân gì chứ, hôm nay nếu không phải là tổ mẫu bắt con chó cưng của hắn rồi uy hiếp rằng bà muốn chưng thịt chó, hắn sẽ không đi! Thành thân gì chứ, hắn mới mười sáu, một mình tiêu dao, còn có bạn chơi, sau khi thành thân ít nhiều cũng sẽ bị tức phụ quản, truyền ra ngoài lại bị mọi người trêu ghẹo giễu cợt.

Hai lão thái thái đều vui vẻ, như vậy, chỉ cần hắn chọc Hạ Mân Quân cảm thấy phản cảm, làm cho nàng không muốn gả, tổ mẫu sẽ không có cách phải không?

Nghĩ đến đây, Quý Chiêu cười đắc ý, bước chân càng thêm nhanh. Hắn biết Hạ Mân Quân cũng ở phía trước, tiểu thư khuê các nha, cùng nam nhân khác gặp mặt cũng phải tìm lý do, tình cờ gặp thì có thể, nhưng tự hẹn lại không thể được. Nếu Hạ Mân Quân bằng lòng gặp hắn, hẳn là đã rung động, là nghe nói hắn có vẻ ngoài như Phan An, hay là nhìn trúng Quý gia? Cha hắn sao có thể so với hai vị tướng quân có bản lĩnh hơn người của Hạ gia, giặc Oa đến một hồi đánh một hồi, Hạ gia thì sao, nhiều năm như vậy cũng không đủ hung ác để làm giảm uy phong của lũ man di Tây Nam, hoặc là thảm bại hoặc là thắng hiểm, sớm muộn gì cũng bị Hoàng Thượng đổi đi.

Đang miên man suy nghĩ, Quý Chiêu bỗng dừng bước, ánh mắt dừng lại phía sau một khóm Tử Vi.

Đứng nơi đó là một tiểu cô nương mang áo ngắn màu hồng thạch lựu, một tay đè lên một nhánh cây, nhón chân hái hoa, ánh nắng xuyên qua cành lá khẽ đậu lên mặt, mắt ngọc mày ngài, bộ dạng quả thật không tệ.

Quý Chiêu vòng tay thờ ơ lạnh nhạt, nhìn tư thế kia, hẳn là cố ý bày ra, khiến nàng có vẻ ngây thơ linh động.

Nhìn thấy đối phương đã “cố gắng” nửa ngày mà vẫn không với tới nhánh hoa kia, Quý Chiêu mất kiên nhẫn, bước qua, giơ tay bẻ cành hoa xuống, đưa tới trước người cô nương nọ, ánh mắt kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống, nói: "Ngươi muốn hái đoá hoa này sao? Rồi, hiện tại ta hái giúp ngươi rồi đấy, ngươi nhanh nhanh nghỉ ngơi đi, làm bộ đến mức ta cũng mệt thay ngươi."

Quách Bảo Châu trừng mắt nhìn người trước mặt, có chút không hiểu người này đang nói gì.

"Không cần sao?" Thấy cô nương chỉ lo nhìn mình chằm chằm mà không nhận hoa, Quý Chiêu tiện tay ném hoa trong tay sang một bên, đánh giá cô nương từ trên xuống dưới, lui ra phía sau hai bước, nói: "Hạ cô nương, bộ dạng của ngươi quả thật không tệ, so với rất nhiều cô nương ta đã thấy thì đẹp mắt hơn, đáng tiếc nơi này của ngươi..." Dieendaanleequuydonn Chỉ chỉ trước ngực đối phương, tiếp tục nói: "Nơi này của ngươi quá nhỏ, không phải loại ta thích, cho nên ta sẽ không cưới ngươi, ngươi sớm hết hy vọng đi."

Quách Bảo Châu tức giận đến đỏ mặt.

Ngay tại lúc đối phương gọi nàng là Hạ cô nương thì nàng lập tức hiểu rõ người này nhận lầm người, nhưng sau đó hắn nói chỗ đó của nàng nhỏ, thì chính là chân chính nói về nàng nha! Càng không nhắc đến việc hắn đạp nát đoá hoa nàng mất cả buổi mới tìm được.

"Ngươi thúi lắm!" Quách Bảo Châu hung hăng tiến lên đẩy Quý Chiêu một cái, Quý Chiêu không ngờ tới nàng lại đánh mình, không lường trước là bản thân lại bị đẩy một cái đến mức lảo đảo, hắn sửng sốt trong giây lát rồi lập tức phẫn nộ, chỉ vào Quách Bảo Châu, khiển trách: "Ngươi xem ngươi đi, miệng toàn lời thô tục, đây mà là lời mà cô nương tốt có thể nói sao? Thật thiệt thòi cho tổ mẫu ta còn khen ngợi ngươi hết lời, thì ra lại khiến người ta không chịu đựng nổi như thế! Muốn ta cưới ngươi, nằm mơ đi!"

Quách Bảo Châu bị hắn chọc cười, đánh giá hắn, không cam tâm yếu thế: "Gả cho ngươi? Ngươi cũng không lấy gương soi lại bản thân mình đi, còn trắng hơn nữ nhân, tay chân lèo khèo, câu “Trói gà không chặt” chính là dùng để nói đến loại người như ngươi! Lại nhìn xem ngươi mặc xiêm y thế này, trong nhà hẳn là rất có tiền, đó cũng là do cha ngươi kiếm được phải không? Hạ cô nương người ta chịu gặp ngươi chắc hẳn cũng vì nhìn mặt mũi cha ngươi, thật thương ngươi còn tự cho là mình đúng, ngại Đông ngại Tây, ta khuyên ngươi nhanh chóng cưới nàng ấy về nhà đi, tránh cho nàng ấy có thể khoan dung da mặt ngươi trắng lại nhịn không được việc ngươi vụng về, tự đại!"

Nói xong hừ một tiếng, xoay người trở về.

Quý Chiêu cứng đờ ngay tại chỗ, nàng nói Hạ cô nương người ta, vậy nàng là ai?

Chờ chút, nàng dám nói hắn tay mơ, trói gà không chặt sao?

Quý Chiêu tức giận không nói nổi nên lời, vội vã đuổi theo, không lưu ý cách đó không xa, sau một khóm hoa cỏ, một cô nương váy tím chậm rãi đi ra, vẻ mặt phức tạp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui