Con Đường Sủng Thê

Edit: Windchime

Beta: Phương Phan

Ngày Quách Bảo Châu xuất giá, trời trong nắng ấm.

A Kết ôm nữ nhi xem cô cô biến thành tân nương tử xong liền đưa bé đến thiên viện giao cho mẹ chồng dỗ, chút nữa nàng phải nói chuyện với các nữ quyến khác, không có thời gian chăm sóc nữ nhi. Xán Xán lại không muốn rời khỏi chỗ náo nhiệt này, nhất định muốn ở lại khuê phòng của cô cô, ai khuyên bé đều không nghe, chạy lên trên giường cười khanh khách, A Kết phải leo lên bắt người xuống, tiểu nha đầu không chịu, há miệng muốn khóc.

"Xán Xán không khóc nhé, dì ôm cháu đi xem dượng nha!" Lâm Trúc thương cháu gái, không muốn cháu khóc, làm sắc mặt trường tỷ khó coi, vội vàng đón lấy cháu gái vào trong tay mình.

Nghe được từ mới, miệng đang há to  của Xán Xán khép lại, mắt to ngấn lệ hỏi dì: "Dượng ở nơi nào?"

A Kết đang đứng phía sau nữ nhi nhíu mày, phía trước toàn là nam khách, làm sao muội muội có thể bế nữ nhi đi qua đó được chứ?

"Dượng ở trong hoa viên đấy, hôm nay dượng cũng mặc đồ đỏ, còn đẹp hơn cha cháu, Xán Xán có muốn đi xem hay không?” Lâm Trúc chỉ hướng cửa, thừa dịp Xán Xán tò mò nhìn về phía bên kia, nhanh chóng nháy mắt với trưởng tỷ. Nàng đương nhiên sẽ không đi đến phía trước, chỉ là muốn đưa cháu gái đi, ở trong hoa viên chơi một lát, tiểu nha đầu sẽ quên cô dượng liền.

A Kết nhẹ nhàng thở ra, cho muội muội ôm nữ nhi đi, nàng đi theo vài bước, nhỏ giọng dặn dò: "Đừng có chạy lung tung." Lại để cho Thúy Ngọc và Như Ý đi theo. Thúy Ngọc có thể đùa nữ nhi vui vẻ, Như Ý ổn trọng biết công phu, nếu không may trên đường đi có người vội vàng không cẩn thận lao tới, nhất định Như Ý có thể ngăn lại.

Lâm Trúc cười nói: "Yên tâm đi, Xán Xán thích nhất là chơi với dì, có phải không?"

Tay nhỏ của Xán Xán dụi mắt, không nói chuyện, chỉ quay đầu nhìn mẫu thân, vẻ mặt tội nghiệp.


Một khắc trước đó A Kết còn đau đầu vì nữ nhi không hiểu chuyện, lúc này thấy nữ nhi như vậy, nhất thời lại tự trách. Phàm là các thân thích hỏi nữ nhi những vấn đề đại loại như thích ai nhất thì vĩnh viễn tiểu nha đầu đều trả lời là mẫu thân, mẫu thân đẹp nhất, thích nhất chơi cùng mẫu thân... Tựa như hiện tại, trong lòng nữ nhi khẳng định là đang oán trách nàng nhưng vẫn như cũ không chịu nói thích nhất là dì.

"Xán Xán nghe lời, trong chốc lát mẫu thân sẽ đi tìm con." A Kết lắc lắc tay nhỏ của nữ nhi, áy náy nói lời đảm bảo.

"Xem dượng." Xán Xán chỉ vào ngoài cửa sổ nói, nghiêm túc cực kỳ.

A Kết gật đầu: "Ừ, để cho dì bế Xán Xán đi tìm dượng, mau đi đi.” 

Được mẫu thân cho phép, Xán Xán lập tức quay đầu, thúc giục dì đi mau.

Lâm Trúc đã đến Quách gia nhiều lần, đối với hoa viên Quách gia coi như quen thuộc, đặc biệt mang cháu gái đi đến nơi có nhiều hoa. Xán Xán vẫn nhớ kỹ dượng, đi hai bước liền hỏi dượng ở nơi nào. : Tiểu nha đầu còn thật nặng, Lâm Trúc ngồi chồm hổm, đặt cháu gái xuống đất, dỗ nói: "Dượng còn chưa tới đâu, để dì cho Xán Xán xem hoa trước có được hay không?"

Xán Xán bình thường thích tự mình đi, hiện tại lại không chịu, ôm dì không buông tay, nghiêng đầu về phía tiền viện náo nhiệt nhất, nhìn: "Dượng, đi tìm dượng!"

Lâm Trúc thầm kêu khổ, tại sao trí nhớ của cháu gái lại tốt như vậy chứ!

Lời nói mẫu thân cũng đều vô dụng, bây giờ người dì này dỗ cũng không được, tiểu nha đầu lại tỏ ra cáu kỉnh, Lâm Trúc không có biện pháp, một lần nữa bế bé dậy, đi về phía tiền viện. Thúy Ngọc không yên lòng, ở bên cạnh khuyên nhủ: "Nhị cô nương, phu nhân biết sẽ không vui..."

Lâm Trúc đương nhiên biết, vừa đi vừa dỗ cháu gái: “Xán Xán, chúng ta chỉ nhìn dượng từ đằng xa thôi nha, mẫu thân cháu không cho chúng ta đến gần đâu.”

Xán Xán nhìn dì, không nói gì, tiếp tục nhìn chằm chằm tiền viện.


Đến trước cửa thùy hoa, quả thật Lâm Trúc không còn sức lực nữa, đi đến dưới một tàng cây hòe tươi tốt nghỉ tạm: "Xán Xán ngoan, chút nữa dượng sẽ đi vào từ nơi này, đến lúc đó thì cháu có thể nhìn thấy dượng rồi.” Tân lang đón dâu nên ở phía trước rất đông vui, khách nam đi cùng hắn đến hậu viện cũng là thân thích của Quách gia, những người này hầu như nàng đều biết nên cảm thấy cũng không sao. 

Xán Xán tựa vào đầu vai dì, nhìn chằm chằm cửa thùy hoa không chớp mắt.

Cháu gái ỷ lại mình như thế, Lâm Trúc đành phải nhấc váy ngồi xổm tại nơi đó làm chỗ dựa cho bé.

Lúc Quách Tử Kính dẫn gã sai vặt vội vàng đi đến liền thấy ngay khung cảnh tiểu cô nương vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi tựa dưới tàng cây, bước chân hắn ngừng lại, nhíu nhíu mi, vẫn là khi Lâm Trúc nhanh chóng đứng dậy thì đi qua, cách vài bước hỏi nàng: "Muội ở nơi này làm gì?" Thật giống muội muội nhà mình, đứng cũng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, bị trưởng bối thấy khẳng định sẽ bị răn dạy.

Lâm Trúc xấu hổ cực kỳ, không dám nhìn Quách Tử Kính, buông mi, cụp mắt nhìn vào áo bào màu đỏ sậm được thêu mây nói: “Xán Xán…”

"Xem dượng!" Xán Xán giành trước mở miệng, vươn tay về phía Quách Tử Kính: "Bá bá ôm Xán Xán, xem dượng!" Dì không dám đi đến phía trước, bá bá lại từ bên kia tới đây.

Lâm Trúc vội vàng bế lấy cháu gái lui về phía sau hai bước, muốn nói chuyện với bé, nhưng Xán Xán không chịu nghe, nhoài thân mình về phía Quách Tử Kính. Quách Tử Kính thấy vậy liền hiểu, tiến lên bế lấy tiểu nha đầu, nhìn khuôn mặt bởi vì sốt ruột mà trở nên đỏ hồng của Lâm Trúc, lạnh lùng nói: “Xán Xán giao cho ta, muội trở về nói với mẹ bé một tiếng, sau đó cũng ở lại bên đó đừng tới đây nữa."

Lời nói ẩn chứa răn dạy.

Lâm Trúc không vui, nàng cũng không phải cố ý đến đây, lại nói lát nữa Quý Chiêu tới, Quách Tử Kính thân là đại cữu tử (anh vợ) khẳng định có rất nhiều chuyện phải làm, nào có ở không để chăm lo cho Xán Xán. Chẳng những không đi, nàng còn muốn đoạt lại cháu gái: “Quách đại ca mau đi làm việc đi, muội sẽ dỗ Xán Xán.”

Xán Xán thấy, càng ôm chặt bá bá: "Không cho dì ôm!"


Lâm Trúc tức đến mức thở hổn hển, lông mày Quách Tử Kính càng nhíu chặt, nhìn chằm chằm nàng nói: "Ta sẽ tự tay giao Xán Xán cho tỷ phu muội, yên tâm chưa?"

Lâm Trúc sửng sốt, Quách Tử Kính liếc nhìn nàng một cái, bảo tiểu tư đi trước, hắn xoay người quay lại đường vừa đi, sắp vượt qua cửa thuỳ hoa thì Xán Xán quay đầu vẫy với dì, lại chỉ vào phía trước, cười: "Dượng ở đằng kia!"

Dáng vẻ làm cho người ta vừa tức lại vừa yêu thương.

Người đã đi rồi, Lâm Trúc khó chịu nhìn cửa thùy hoa một lúc, đành phải dẫn hai nha hoàn đi trở về. Quách Tử Kính đã nói sẽ giao Xán Xán cho tỷ phu, hẳn là sẽ làm được, có tỷ phu trông Xán Xán, nàng không có gì phải lo lắng, chính là trưởng tỷ nhất định sẽ dạy dỗ nàng...

Tiền viện, Triệu Trầm đang nói chuyện với nhạc phụ, thấy nhạc phụ đột nhiên lộ vẻ mặt kinh ngạc, hắn quay đầu, liền thấy Quách Tử Kính đang ôm nữ nhi tới, tiểu nha đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, vừa thấy hắn, mắt to lập tức cười thành vầng trăng khuyết. Triệu Trầm bước nhanh vài bước nhận nữ nhi vào trong lòng mình, Quách Tử Kính không đợi hắn hỏi, liền lời ít mà ý nhiều giải thích một phen: "Ngươi dỗ Xán Xán đi, ta còn có việc." Nói xong lại vội quay người đi mất.

Xán Xán có phụ thân liền quên bá bá, ngửa đầu làm nũng: "Xem dượng!"

Triệu Trầm đối với nữ nhi từ trước đến giờ có cầu tất ứng, hôn tiểu nha đầu một cái: "Được, phụ thân ôm Xán Xán xem dượng, đợi lát nữa Xán Xán cũng nhớ hỏi đố dượng, hắn đáp không được liền không cho hắn đón cô cô đi!"

Xán Xán cười khanh khách, mắt to sáng trong suốt, đi dạo một vòng chỉ có phụ thân đối với bé là tốt nhất.

Không bao lâu sau, bên ngoài tiếng pháo nổ bắt đầu, người bên ngoài đều rời khỏi ghế đi xem náo nhiệt, Triệu Trầm ngồi yên bất động, bàn tay to giúp nữ nhi che lỗ tai, chờ tiếng pháo hết hẳn mới bế người lên: “Đi nào, chúng ta đi tra khảo tân lang nào.”

Xán Xán cực kỳ hưng phấn, ngẩng cao đầu nhìn ra bên ngoài.

Đến buổi tối, Xán Xán còn nhớ rõ náo nhiệt ban ngày, A Kết muốn cởi quần áo cho bé, Xán Xán không cho, trốn đến cuối kháng chỉ vào váy đỏ trên người, kêu tân nương với mẫu thân, gọi phụ thân là tân lang, kêu xong tự mình cười, cũng không biết đang cười cái gì.

Nữ nhi cao hứng, A Kết nhìn cũng vui vẻ, quỳ tại đầu giường gọi bé là nha đầu ngốc.

Trong lòng Triệu Trầm hơi động, vẫy tay gọi nữ nhi đến bên người, thấp giọng hỏi bé: “Xán Xán có muốn xem nương biến thành tân nương tử hay không?”


Xán Xán lập tức gật đầu.

Triệu Trầm hôn nữ nhi một cái, đứng dậy đi về phía tủ quần áo.

A Kết khó hiểu, ngăn nữ nhi đang chạy đến mép giường, quay đầu hỏi nam nhân: "Muốn tìm cái gì? Windchimelqd Chàng nói đi, thiếp biết đặt ở chỗ nào, chàng đừng tìm rồi lại loạn lên."

Triệu Trầm không để ý nàng, sau khi lục lọi một hồi, rốt cuộc cũng tìm thấy quần áo hai người mặc lúc thành thân, A Kết vừa nhìn một cái liền biết hắn muốn làm gì, đỏ mặt mắng hắn: “Đừng có làm loạn nữa, đi ngủ sớm một chút đi.”

Triệu Trầm cười nàng: "Gấp cái gì? Dù sao ngày mai ta cũng xin nghỉ, không cần đi từ sáng sớm." Nói xong thấy nữ nhi không chuyển mắt nhìn chằm chằm xiêm y trong tay mình, Triệu Trầm cười giựt giây nói: "Xán Xán nói, có muốn mẫu thân mặc hay không?"

Xán Xán tựa vào trong ngực mẫu thân, gật đầu, "Mặc!"

Triệu Trầm cười cười, đi ra phía sau bình phong thay đồ trước, sau đó đi ra bế lấy nữ nhi, nói với thê tử đang xấu hổ quay lưng về phía hai cha con: “Nàng thay đồ đi, đừng để ta phải giúp nàng thay đấy, đến lúc đó Xán Xán sẽ phải chờ đến sốt ruột."

"Chàng câm miệng đi!" A Kết tức giận liếc mắt nhìn hắn, cầm lấy quần áo đi về phía bình phong, thuận tiện thổi tắt hai ngọn đèn ở trên bàn luôn.

Trong phòng chỉ còn đèn lồng trên đỉnh đầu, Xán Xán có chút sốt ruột, Triệu Trầm quay nữ nhi qua, hỏi bé: “Xán Xán nói xem, cha đẹp hơn hay dượng đẹp hơn?”

"Phụ thân đẹp hơn!" Xán Xán bổ nhào vào trong ngực phụ thân, hai tay nhỏ nâng khuôn mặt phụ thân, nhẹ nhàng sờ, chơi như bình thường.

Triệu Trầm rất hài lòng, hôn nữ nhi, tâm tư lại bay về phía sau tấm bình phong.

Hai người động phòng hoa chúc vẫn luôn là tiếc nuối trong lòng hắn, hiện tại tốt lắm, tâm nàng từng chút một đã bị hắn chiếm lấy, nàng sẽ không còn sợ hắn, cự tuyệt hắn, hắn cũng muốn được một lần làm tân lang một cách hoàn hảo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận