Đây là một căn phòng cổ đại, vật bày trí nhìn đều rất cổ, nhưng điều đó không quan trọng, điều quan trọng là trong phòng này đầy mùi sắc tình a. Tiểu Điềm nghe thấy thì hấp hấp cái mũi tìm kiếm, bỗng dưng Soái Ca tiến lại gần, nở một nụ cười mà hắn tự cho là thân thiện nhất rồi ẩn ý hỏi.
"Phát hiện rồi đúng không?"
Tiểu Điềm không hiểu gì nhưng lại ngốc ngốc gật đầu, song hai người nhìn nhau rồi dường như ngộ ra điều gì đó mà cả hai cùng lộ ra nụ cười vô lại, vẻ mặt bỉ ổi khoát tay nhau đi vào trong, bộ xương khô cũng lén lút theo sau.
Bước vào phòng trong, một cảnh tượng đặc sắc đập vào mắt khiến Tiểu Điềm muốn phun máu mũi. Bên trong phòng không có trang trí gì chỉ độc nhất một chiếc giường lớn, mang phong cách cổ, được bao quanh bởi những mảnh rèm lụa lục sắc trong suốt. Điều quan trọng nhất đáng chú ý là.. hai tên nam nhân đang cá nước thân mật trên chiếc giường đó, còn phát ra những tiếng rên rỉ khiến người ta mặt đỏ.
"Ân! Diêm ca, sâu.. sâu quá! Ta chịu không nổi aa..!"
"Mới thế mà Miêu Nhi đã chịu không nổi rồi sao? Hửm!"
Tiểu Điềm xem không rõ lại nhích đến gần, từ hướng này, cô chỉ thấy rõ mỗi tên nam nhân nằm dưới.
Đó là một gương mặt xinh đẹp, ma mị. Đôi huyết sắc yêu đồng ngấn lệ, dòng nước mắt lóng lánh cứ đọng ở khoé mi, trong mắt lại nhiều thêm một chút mơ hồ, càng khiến hắn thêm mị hoặc. Bờ môi anh đào đỏ mộng do bị chà đạp mà càng thêm sưng mộng hơn, hơi hé ra để hít thở, lâu lâu lại thoát ra những tiếng rên rỉ mê người.
Tiểu Điềm đang ngắm thì bỗng nhiên đổi tư thế, hai nam nhân đang nằm lăn một vòng rồi ngồi dậy lại như ban đầu, nhưng lần này tiểu thụ hắn là người "chiếm thế thượng công". Hắn ngồi bên trên có vẻ thích ý, động cũng không có động, chỉ làm trò kích thích dục tính của tên nằm dưới. Song lại nghe hai con quỷ bên cạnh hưng phấn thì thầm.
"Qoéo queo qoèo! Tiểu Miêu hôm nay muốn nằm trên a.. Tuyệt!"
"Hắc hắc.. Diêm Vương lão đại cũng cam chịu nằm dưới, có kịch hay ..!
Nếu đúng như hai quỷ kia nói vậy hay lẽ, nam nhân tóc đen mắt đen đó là Diêm Vương. Khuôn mặt góc cạnh anh tuấn, đôi mắt xếch sắc bén, môi mỏng câu khinh, càng làm hắn thêm chút nguy hiểm, nhưng ôn nhu trong mắt lại làm ít đi một phần lạnh lùng. Khí chất của hắn không mị hoặc, quyến rũ như tên Miêu Nhi kia mà là cao quý, cao cao tại thượng của một bậc đế vương. Khi nói cũng là thanh âm trầm thấp dễ nghe, nhưng vì kiềm nén dục vọng mà có chút khàn khàn.
"Miêu Nhi! Ưm.. Ngươi thật xấu.."
Hắn thật sự là chịu không nổi, Miêu Nhi thế nhưng không chịu động, còn dùng đuôi ra ra vào vào nơi đó của hắn, cúc huyệt lại cắn chặt hắn không tha, bên trên thì khiêu khích những điểm mẫn cảm của hắn. Tên kia rõ ràng là cố ý, muốn bức điên hắn mà.
Còn Miêu Nhi, nghe thấy Diêm Vương nói vậy thì hơi bất mãn, cắn mạnh lên nụ hoa trước mắt, nhưng nghe thấy người bên dưới rên rỉ đau đớn thì cũng nhẹ nhàng liếm láp, xong xuôi lại trượt lên trên. Ngang tầm mắt là một đôi môi hồng ướt át, hắn liếm môi, sau đó môi hắn áp lên, đặt lên đấy một nụ hôn ngọt ngào. Nhấm nháp xong, lại trượt qua đôi tai, thổi khí rồi thì thầm.
"Ai xấu cơ chứ? Người ta đây là "có phúc cùng hưởng" đó Diêm ca!"
Diêm Vương nghe Miêu Nhi nói xong thì nhếch môi cười tà, tư thế hai người lại đổi. Diêm Vương nằm trên, tay trái giữ chặt hai tay Miêu Nhi, tay phải lại đem đuôi hắn lên mút mát. Miêu Nhi thấy thế thì phát hoảng, này không phải đùa đâu, điểm nhạy cảm nhất trên người hắn đang bị đùa bỡn a, nơi kia cũng bị kịch liệt va chạm. Miêu Nhi không chịu được nức nở.
"Diêm ca.. Ta xin.. xin lỗi! Hức .. Tha cho ta đi! Cầu huynh... Ưm"
"Cầu huynh.. Miêu Nhi đây là cầu ta cái gì a? Ta là đang "có phúc cùng hưởng" với ngươi nha!"
"Ta..."
Hắn nghe thấy Diêm Vương nói xong thì câm lặng, lời là do hắn nói, lỗi là do hắn làm, tự biết bản thân đuối lí nên dùng ánh mắt uỷ khuất mà nhìn, mong được tha thứ. Nhưng Miêu Nhi đâu biết vẻ mặt hiện tại của hắn là có bao nhiêu dụ hoặc, mái tóc trắng dài rũ rượi, ánh mắt lấp lánh đầy xuân ý, đôi môi căng đỏ ướt át. Diêm Vương thấy thì trong mắt loé sáng, rồi cũng chỉ cười nhẹ, buông lỏng hai tay, động tác dưới thân cũng nhẹ nhàng hơn, rồi bất ngờ cho một ngón tay vào nơi đó của Miêu Nhi. Nơi đó đột nhiên bị căng thêm ra khiến hắn nấc lên một tiếng, mù mịt nhìn, chưa kịp tự hỏi thì những khoái cảm như sóng lớn cuốn lấp lý trí khiến hắn không thể suy nghĩ nhiều nữa, vấu chặt vào chăn rên rỉ thành tiếng.
Tự nhiên, nụ cười trên mặt Diêm Vương càng ngày càng tươi, vui vẻ cho thêm một ngón vào. Miêu Nhi ăn không tiêu, ngo nguậy lắc đầu.
"Khôn.. g... không được, sẽ phá hư mất.. a...!"
"Nha..! Vậy sao?"
Diêm Vương dù trả lời nhưng vẫn thờ ơ không để ý, chỉ là luật động dưới thân càng thêm mạnh mẽ, đôi môi hắn tung hoành trên từng tất thịt của Miêu Nhi, môi hắn đi đến đâu những dấu hôn hồng nhạt lưu in tới đó. Miêu Nhi thật sự chịu không được quá nhiều khoái cảm, hắn bấu chặt mười móng tay vào người Diêm Vương để làm giảm bớt đi, nhưng dường như điều đó không có tác dụng, hắn cảm thấy bản thân như đang ở trên chín tầng mây. Trước mắt hiện lên một đạo bạch quang, đạt đến cao trào, móng tay Miêu Nhi càng thêm xiếc chặc, chính là Diêm Vương hình như không cảm thấy đau, phân thân chỉ càng thêm hung hăng trừu sáp.
Thao Tiểu Miêu đến mức ngất xỉu hắn mới buông tha. Dịu dàng vén mái tóc loà xoà trên trán Miêu Nhi qua một bên, đặt nhẹ lên đấy một nụ hôn, khoát y phục lên rồi bước ra ngoài.
***
Ơ..
Tiểu Điềm giật mình, mở mắt thật to nhìn trần nhà. Màu trắng, toàn một màu trắng, không khí xung quanh nồng nặc một mùi thuốc sát trùng, và còn những dây nhợ đang dính vào người cô nữa. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao cô lại ở đây chứ? "Quan trọng" là không phải cô đang ngắm "đông cung đồ" sao, sao mở mắt ra lại là trong bệnh viện chứ? Hay lẽ cô nằm mơ?! Mà khoan, hình như ngoài cửa có tiếng xì xầm gì đó.
"Chuyện tôi giao cho cậu sao rồi?"
"Không có manh mối, hỏi những người chuyện hôm đó thì không ai biết gì hết, chỉ thấy tên bồi bàn kia đưa nước cho tiểu thư nhỏ rồi nói nói gì đấy, sau đó chuyện xảy ra như thiếu gia đã thấy.."
"Hửm? Vậy ly nước ép đó cậu đã kiểm tra..?!"
"Vâng! Nhưng bên trong nước không có gì hết, mọi thứ đều ổn cả!"
"Còn cuộc nói chuyện đó..?"
"Không biết được! Không ai nghe được cuộc nói chuyện đó hết!"
"Ừ! Vậy đành đợi con bé tỉnh vậy!"
"A thiếu gia! Còn chuyện này nữa! Cậu nghe rồi sẽ rõ!"
"..."
Tiểu Điềm nhếch môi khi nghe xong tất cả, tuy là cái hiểu cái không nhưng ít nhất sau khi nghe xong đoạn ghi âm đó và cô hiện đang nằm viện, cơ thể yếu xìu thì tâm tình cô vẫn thực vui vẻ vì nữ chính cũng không thực sự suôn sẻ như truyện cô đã viết... Cái gì mà càng kịch tính thì càng hay, càng kích thích chứ sao.