Trong phòng, Tiểu Điềm trông thật ngoan ngoãn tựa vào người Tinh Thiên Kỳ mà nằm ngủ, hay phải nói là cô chỉ nhắm mắt mà giả vờ ngủ, như vậy cô mới có thể tập trung suy nghĩ thấu đáo.
Tinh Thiên Kỳ đã nói ra một phần bí mật mà hắn đã giấu cô, hay cũng như một số thông tin quan trọng mà một đứa trẻ như cô cần biết.
Buồn cười thay, Tinh Gia Vỹ, ông chú vừa mới nhận cô làm con nuôi là cha của Tinh Thiên Kỳ, theo lời kể của hắn, ông là một chủ tịch lớn, một thương nhân thành đạt có tiếng và còn kiêm cả chức vị gia chủ Tinh gia. Đơn giản, ngắn gọn và xúc tích đến nỗi khiến cô có chút nghi ngờ. Bởi truyện cô viết khi thời "sửu nhi" làm gì có nhân vật bình thường, mà người có thể khiến Hoa Ngân Tuyết để ý cùng Hoa Diêu Vũ nể mặt như vậy thì làm sao có thể là nhân vật tầm thường. Thế nên cô cảm thấy có điều gì đó mà Tinh Thiên Kỳ còn giấu cô về người cha nuôi tương lai này. Với cả, ông ấy còn không có bị dính độc thính của nữ chủ, một người thú vị, đáng chú ý.
Về độc thính, chẳng qua là Tiểu Điềm hôm đó mới tỉnh dậy đã nghe trộm được một đoạn ghi âm, đó là cuộc đối thoại giữa Tinh Gia Vỹ với Hoa Diêu Vũ, cha nữ chủ. Hai bên có chí chóe hoa mỹ với nhau vài câu. Khi Tiểu Điềm được đưa đi, Hoa Diêu Vũ làm như không có chuyện gì xảy ra, cười hiền nói.
"A.. Lâu ngày không gặp, Gia Vỹ ông vẫn mạnh khỏe chứ?"
"Haha .. Tất nhiên rồi, chủ tịch Hoa vẫn còn khỏe mạnh như vậy, tôi "tất nhiên" cũng phải khỏe mạnh rồi.."
Người ngoài nghe vào như họ là bạn thân lâu năm, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết trong câu nói Tinh Gia Vỹ có bao nhiêu khách sáo, có bao nhiêu châm chọc. Nhưng là, có người trên đời mặt còn dày hơn, dù có châm bao nhiêu cũng không thủng được. Hoa Diêu Vũ vẫn nở nụ cười tươi rói như hoa cúc nở rộ.
"Đều là bạn già, cũng sắp thành thông gia với nhau, ông cần chi phải lời lẽ khách sáo như vậy a!"
Tinh Gia Vỹ nghe xong mà trong lòng thầm trợn mắt, khinh bỉ Hoa Diêu Vũ. Con mợ nó, trước giờ ông đã thấy người mặt dày, nhưng mặt dày cỡ Vạn Lý Trường Thành như thế này thì chưa bao giờ thấy. Cái gì mà bạn già, cái gì mà thông gia, không thấy ông đây rất trẻ rất soái hay sao, thông gia, ông không thả chó cắn rách quần là may lắm rồi, có vụ mà "thông gia", thông cho thông luôn cái đồ gia gia.
"Haha, Chủ tịch Hoa cứ đùa, tôi làm sao "dám" làm bạn với "loại" người như chủ tịch chứ! Thật là.. ai ui, tôi đâu có phúc phần đó! À, còn việc thông gia, con gái nuôi của bà nhà thì là con gái nuôi của bà nhà thôi, tôi không quản a!"
Sau đó Tinh Gia Vỹ thông thả ra về, không thèm liếc nhìn chủ nhà một cái, bỏ lại dư luận xôn xao và hai cha con họ Hoa khuôn mặt đang xanh xao hao gầy.
Khi mọi người nghe ông nói xong, ai cũng tự hiểu được, gia chủ Tinh gia cùng chủ tịch Hoa đã lật mặt, còn việc con gái nuôi Hoa Ngân Tuyết chỉ có phu nhân quyết định, có thể nói gia chủ Tinh để mặc cho vợ quyết định hoặc ông không quan tâm, nhưng có thể khẳng định một điều rằng, Tinh Gia Vỹ chưa hề có ý định nhận Hoa Ngân Tuyết làm làm con nuôi.
Và việc đó hiện nay đang là tin sốt dẻo trên các mặt báo trí cùng truyền hình.
Nghĩ tới đó Tiểu Điềm vui sướng uốn éo thân mình, cô cũng không biết là vì đâu a, nhưng tâm tình hiện tại của cô thật rất vui, hay cũng có thể nói cô đang vui khi người gặp họa đi. Nhưng nghĩ tới gì đó, Tiểu Điềm nhíu mi.
Tinh Thiên Kỳ bảo rằng vì hắn phải đi xa, nên muốn giao cô lại cho cha hắn, nếu hắn bận cha hắn sẽ chăm lo cô, cô sẽ không cô đơn và còn được tình thương của gia đình một cách đầy đủ và trọn vẹn. Nhưng, sao cô chỉ cảm thấy giống như là hắn thấy cô thực phiền, không nuôi nổi nữa nên đem cô quẳng cho cho cha hắn vậy.
Càng nghĩ, Tiểu Điềm thấy suy nghĩ đó càng ngày càng logic, thế là cô ngữa đầu lên, nhìn vẻ đẹp non chẹt đã được lột mặt nạ trẻ ra mười tuổi, chun mũi nói.
"Baba thúi lắm!!!!!!"
Tinh Thiên Kỳ nghe Tiểu Điềm nói vậy thì giật mình, ngửi ngửi bản thân. Ách.. Ừ thì hắn có chút hôi, ừ thì hắn đã ba ngày không tắm, ừ thì chỉ vì chăm sóc cho cô thôi, sao cô có thể phũ hắn trắng trợn như vậy chứ, thật là...
"Ô ô... Con làm tổn thương trái tim bé nhỏ của baba quá!"
Tiểu Điềm bỗng nhiên bịt mũi.
"Đúng là baba thối thiệt đó!!!"
...
Cũng một căn phòng khác của bệnh viện, có một người phụ nữ đang nằm bất tỉnh, những dây truyền nước biển cứ nối đuôi nhau truyền vào người bà. Từng giọt từng giọt đều đều nhỏ, máy đo nhịp tim cũng đều đều chạy, nó cũng cảm xúc trôn mặt của Tinh Gia Vỹ, vẫn bình yên đến lạ. Đã quá nhiều chuyện xảy ra và bây giờ chưa phải lúc.
Lạnh nhạt liếc nhìn Liễu Yến, ông quay lưng bỏ về. Nhưng Tinh Gia Vỹ sẽ mãi không biết rằng, vì ông, vì quyết định và sự lựa chọn của ông mà đã dẫn đến tất cả hậu quả sau này.
Sau khi Tinh Gia Vỹ bỏ đi, Liễu Sương ngay lập tức mở to mắt, ngồi bật dậy, nghiến răng nghiến lợi nhìn theo bóng lưng đã đi khuất xa. Những đốt ngón bấu chặt vào mền đến trắng nhợt, bà tức giận vứt bỏ hết các ống truyền, quơ lấy chai nước biển mà quăng đến cánh cửa, chai thủy tinh đập vào cửa, vụn vỡ và văng đi khắp nơi. Xinh đẹp, lấp lánh và bén nhọn, như chính bản thân bà...
Khi Tinh Gia Vỹ vừa rời đi được một lúc thì cũng hay tin bà trở nên như vậy, ông chỉ vô tâm vô phế nói một câu.
"Hãy tìm bệnh viện tốt nhất để chữa bệnh cho phu nhân_"