Con Đường Trọng Sinh Của Nữ Phụ Quân Tẩu


"Có chút khó coi, đây không phải là lần đầu tiên em đánh sói nên không có kinh nghiệm, về sau sẽ làm tốt hơn.

"Diệp Kiều thật sự thấy xấu hổ, trước đây ở giới Tu Tiên đánh yêu thú, vì để bán được giá tốt kiếm được nhiều linh thạch hơn, cô sẽ cố gắng hết sức để bảo toàn nguyên vẹn thi thể của yêu thú.

Còn đánh yêu thú đến mức khiến cho mình thương tích đầy người và thi thể con thú thê thảm thế kia là hành động của những kẻ gà mờ mới có, cô cho rằng ở đây chắc hẳn cũng gần giống như vậy.

Không đúng, bây giờ vẫn là thời kỳ cách mạng văn hóa, cũng không thể làm kinh doanh, chẳng qua chỉ có thể giao nộp cho đại đội lấy điểm.


Diệp Kiều nói xong câu này, ánh mắt Cố Trăn nhìn cô càng kỳ lạ hơn nữa, sắc mặt vốn đang định dịu dàng lại bỗng lộ ra chút u ám, vợ chồng Vương Quốc Xương và Liêu Tuệ Trân cũng nhìn Diệp Kiều với vẻ mặt khó tin, suy nghĩ của cô gái này thật sự có chút kỳ lạ!Cố Trăn khó khăn lắm mới nhịn xuống được để không mở miệng dạy dỗ cô, lá gan của cô nhóc này cũng quá lớn, một mình một người lên núi thì thôi đi, còn tranh đấu với sói, những chuyện nguy hiểm như vậy mà cũng dám làm, chẳng lẽ sự nhát gan trước đây của cô đều là ảo giác của anh sao?Nhưng mà bây giờ cô gái này đang bị thương, lại còn đang hoảng sợ, không phải là lúc thích hợp để dạy dỗ, anh ghi nhớ lại trước, sau đó sẽ tính sổ sau.

Có rất nhiều đồ vật cần phải thu dọn mang về, Diệp Kiều vốn dĩ muốn đến giúp, nhưng Cố Trăn đã nhanh nhẹn buộc chặt lại đồ đạc, hai tay khéo léo thu dọn mọi thứ rất dễ dàng, hoàn toàn không cần đến sự giúp đỡ cô, cô chỉ đành ngẩn người đứng tại chỗ.

Cố Trăn chào tạm biệt với vợ chồng Vương Quốc Xương, sau đó mới quay lại nói với Diệp Kiều vẫn còn đang sững sờ đứng tại chỗ: "Ngoan ngoãn đi theo anh trở về!"“Ồ!” Diệp Kiều sờ sờ mũi, rập khuôn bước theo phía sau Cố Trăn từng bước, bước đi của Cố Trăn rất dài, anh lại đi rất nhanh, cô phải chạy lon ton mới có thể theo kịp anh.

Về đến nhà, Cố Trăn thắp ngọn đèn dầu lên, điện đã được sử dụng phổ biến ở ngoại thành, nhưng điện vẫn chưa được truyền đến thôn làng nhỏ trên núi của bọn họ, cho nên nhà nhà đều sử dụng cách sống khá thô sơ này.

“Ăn cơm đi, tối nay em ăn tạm một chút, ngày mai nấu cho em đồ ăn ngon.

” Cố Trăn nói xong, Diệp Kiều đã thấy được đồ ăn nóng hổi trong nồi, trong lòng liền cảm thấy ấm áp hơn một chút, thì ra gia đình chính là cảm giác thế này, cô không còn là người cô đơn nữa, từ bây giờ chuyện gì cũng có người cùng nhau gánh vác chia sẻ, tuy rằng đôi khi có chút phiền phức, nhưng cảm giác này cũng không tệ.


Nhưng khi nhìn vào lượng thức ăn trong nồi, lại còn là cơm trắng, Diệp Kiều đoán được chắc hẳn là Cố Trăn đã không tìm được thức ăn ở nhà, cho nên đi trong thôn mượn về.

Cố Trăn nấu ăn không tính là ngon, cũng chỉ có thể no bụng mà thôi, ngày hôm nay Diệp Kiều tiêu hao quá nhiều năng lượng thể chất, đến lúc này cũng đã vô cùng đói, cộng thêm lượng thức ăn đủ, cô liền ăn cơm một cách thoải mái.

Cố Trăn nhìn Diệp Kiều thoải mái ăn cơm, trong lòng cũng rất vui vẻ: "Ăn từ từ, đừng để bị nghẹn, không ai cướp của em đâu.

"Sau khi ăn xong, Diệp Kiều thu dọn bát đĩa, Cố Trăn cũng không cho phép:"Mấy việc này không cần em lo, em mệt rồi chứ, đi nghỉ ngơi sớm đi.

"Thường ngày Cố Trăn cũng không nuông chiều em gái như vậy, những việc vụn vặt này vẫn sẽ khuyến khích Diệp Kiều đi làm, dù sao cô gái này trước đây đã bị nuông chiều đến mức lười biếng, đây cũng không phải một thói quen tốt.


Nhưng tình huống hôm nay thì lại khác, một cô gái đi loanh quanh ở trong núi lâu như vậy, sao có thể không mệt mỏi được chứ, huống hồ trên người Diệp Kiều còn có thương tích.

Diệp Kiều lắc lắc đầu ra hiệu mình vẫn chưa buồn ngủ, muốn đi xử lý con thú mà cô đã mang về hôm nay, Cố Trăn ngay cả chén bát còn không cho Diệp Kiều dọn rửa, thì càng sẽ không để cho Diệp Kiều làm những việc này, thấy Diệp Kiều không buồn ngủ, anh cũng không miễn cưỡng, để cô chuyển ghế dài đến ngồi ở một bên.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận