Cả một khu rừng toàn là măng nhỏ, vì vậy không hái xong ngay trong chốc lát, bọn họ phải nhanh lên mới được.
Diệp Kiều chỉ hái một phần nhỏ, sau khi bóc măng có thể để ăn hai ba bữa.
Số còn lại thì đợi đến khi về nhà sẽ bóc sau.
Ăn không hết thì đem phơi nắng thành măng khô.
Nói tóm lại, Diệp Kiều sẽ không lãng phí chỗ măng này.Sau khi hái măng xong, Diệp Kiều không có ý định quay về.
Cô đi đến một con sông ở lưng chừng núi, đặt chiếc giỏ sau lưng xuống, lấy ra sợi chỉ và lưỡi câu, còn có một số loại trông giống như cá vậy.
Cô lấy cành tre mỏng vừa mới chặt ban nãy dùng để câu cá.“Em định đi câu cá à?” Cố Trăn theo dõi động tác của Diệp Kiều rồi hỏi.Diệp Kiều gật đầu, cũng không dừng động tác của mình.
Sau đó quăng cần câu vào dòng nước.
Thực sự chẳng có kỹ thuật gì cả.Cố Trăn đứng ở bên cạnh nhìn thấy như vậy cũng cạn lời, không biết phải nói như thế nào.
Như thế này mà câu được cá mới tài đấy.Mặc dù Cố Trăn luôn rất thận trọng, nhưng cũng có tháng ngày trẻ tuổi nghịch ngợm.
Hơn nữa, những tháng ngày đó không so được với bây giờ, cái ăn cái mặc của mọi người trong nhà đều do một mình mẹ nuôi gánh vác.Anh muốn giúp đỡ gia đình, cũng từng có ý định đi câu cá ở bên sông.
Chỉ đáng tiếc là tuy rằng ý tưởng rất hay nhưng những chú cá ở dưới nước cũng rất tinh ranh, đã nhiều lần làm khổ anh.Bất kể là câu cá hay là bắt cá, thì cuối cùng Cố Trăn cũng chỉ bắt được hai chú cá nhỏ.
Sau này, cũng không có ý định đánh cá nữa, không ngờ được rằng Diệp Kiều lại có chủ ý này.Chỉ có điều, Cố Trăn không còn như xưa nữa.
Những gì học được trong nhiều năm qua đã khiến cho anh dễ dàng bắt được vài con cá.“Cô bé à, đây đều là đồ dùng của trẻ con.
Muốn ăn cá thì cứ nói với anh.
Anh đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”Cố Trăn xoa đầu Diệp Kiều.
Trước đây, anh luôn dùng cách xưng hô là anh cả.
Hiện tại, anh lại cố tình lẩn tránh từ này.Bây giờ, Diệp Kiều vẫn còn tâm lý chống đối.
Vì vậy, anh muốn tạo thói quen cho cô từ những chuyện nhỏ nhặt này, thay đổi dần dần từng chút một, âm thầm thay đổi một cách vô tri vô giác.
Cố Trăn chỉ có thể nghĩ ra cách này để đối xử với Diệp Kiều bây giờ thôi.Mặc dù lời nói của Cố Trăn rất chiều chuộng, nhưng Kim Đan lão tổ chúng ta không phải là những cô gái bình thường, không hề cảm thấy ngọt ngào và vui vẻ, ngược lại còn cong môi, thầm nghĩ:“Nhóc con, lại dám coi thường cô.
Cô đường đường là Kim Đan lão tổ, lẽ nào đến vài con cá này cô cũng không bắt được.
Thật là chuyện nực cười mà!”Lại là dáng vẻ kiêu ngạo này.
Mặc dù Cố Trăn không biết Diệp Kiều đang nghĩ đến điều gì, nhưng anh đương nhiên không đồng ý.
Chỉ có điều Cố Trăn không muốn so đo tính toán với cô gái này.
Vì vậy, điều quan trọng bây giờ là phải bắt được cá và sớm quay về nhà.Chỉ là Cố Trăn chưa kịp làm điều đó, thì đã được chứng kiến một cảnh tượng bất ngờ.
Lưỡi câu đang chìm ở dưới sông tự nhiên có thứ gì đó bị mắc câu.
Lúc này, Diệp Kiều không hề có biểu cảm bất ngờ nào cả.
Cần câu được kéo lên, một con cá liền rơi xuống bờ bên đám cỏ dại.
Thật sự rất dễ dàng, khiến ánh mắt của Cố Trăn cũng hiện lên sự kinh ngạc.Ai có thể nói cho anh biết rằng cá dưới sông dễ câu như vậy sao.
Trước đây, anh ta phải khổ sở bao nhiêu ngày, còn phải nghe ý kiến của các cụ già trong thôn, sau đó thay đổi vô số loại mồi.Rõ ràng mọi người đều nói rằng cá ở sông này khác với những nơi khác, không dễ gì bắt được.
Kết quả là cô gái này không biết đã dùng loại mồi gì tự mình làm ra, mà dễ dàng câu được cá như vậy.
Cũng may là An An chưa biết trước đây anh đã làm ra những chuyện ngớ ngẩn gì, nếu không anh không biết giấu mặt vào đâu nữa.Có điều mà Cố Trăn không biết là phần lớn nước dưới đáy sông đều chảy ra từ sông ngầm.
Còn nước của sông ngầm sẽ đi qua những ngọn núi lớn và sâu, và ở đó có một dòng suối có linh khí, vì vậy các sinh vật ở đây đều có năng lực thần kỳ.
Thứ mà cá thích ăn chính là thức ăn có linh khí.
Do đó, anh dùng những nguyên liệu thông thường để làm mồi thì đương nhiên sẽ không có tác dụng..