Ở dưới lầu, sau khi Lưu Phấn ăn xong bữa sáng mà Tô Cẩm Tinh đã chuẩn bị thì vẻ mặt vẫn rất nghiêm nghị.
Tô Cẩm Tinh chú ý tới dáng vẻ của ông ta, vừa nhìn là biết Lưu Phấn vẫn đang canh cánh trong lòng về chuyện Vương Gia Linh nɠɵạı ŧìиɦ với người đàn ông khác.
Cô đứng dậy dọn dẹp bát đĩa, cho vào máy rửa bát rồi nhấn nút nguồn.
“Cậu.” Cô nói: “Cậu không đi thăm mợ à? Bà ta cứ khăng khăng một mực ở với cậu, chắc chắn bây giờ rất đau lòng.”
Lưu Phấn giống như quả pháo bị châm lửa, trong nháy mắt đã nổ tung: “Bà ta đau lòng sao? Tôi đã bị bà ta làm cho mất hết thể diện rồi mà bà ta còn đau lòng à?”
Quả nhiên, điều Lưu Phấn quan tâm nhất vẫn là bản thân mình.
Khi Tô Cẩm Tinh có được câu trả lời mình muốn, cô lại càng thấy thoải mái hơn.
Vừa hay lúc đó người giúp việc nghe thấy tiếng máy rửa bát phát ra từ trong bếp thì không biết ở đâu chạy đến, vội vàng nói: “Cô Tô, để tôi làm cho.
Đây là công việc của tôi, nếu tôi không làm hoặc làm không tốt thì sẽ bị bà chủ trừ lương đấy.”
Tô Cẩm Tinh khá quen thuộc với người giúp việc này, hình như trong bữa tiệc sinh nhật của Vương Gia Linh lần trước cô đã gặp cô ta vài lần.
Cô gật đầu: “Ừ.”
Bỗng Lưu Phấn như nhớ tới chuyện gì đó: “Tiền lương một tháng của cô là bao nhiêu?”
“Bốn ngàn tệ, nhưng…” Người giúp việc ấp úng không dám nói, ánh mắt lướt về phía Tô Cẩm Tinh, thấy cô khẽ gật đầu mới lấy hết can đảm nói: “Bà chủ thường hay soi mói nên vẫn luôn trừ tiền lương của tôi, không chỉ riêng gì tôi mà những người khác cũng vậy.
Chúng tôi chưa bao giờ được lấy toàn bộ lương.”
Vẻ mặt của Lưu Phấn càng ngày càng kém: “Trừ bao nhiêu?”
“… Tùy vào tâm trạng của bà chủ, có khi hơn một ngàn, có khi hơn hai ngàn.
Nếu không phải trước đây…”
Lúc này, Tô Cẩm Tinh vội ngắt lời cô ta: “Nếu không phải trước đây cậu là người rộng lòng, hào phóng với người giúp việc thì còn lâu họ mới ở lại làm việc tiếp.”
Sáng nay người giúp việc đã nhìn thấy trận chiến ác liệt ở nhà, hơn nữa từ lâu đã bất mãn với Vương Gia Linh nên vừa nghe thấy lời nói của Tô Cẩm Tinh thì lập tức hùa theo: “Đúng! Chính là như vậy, nếu không phải nhìn thấy ông chủ là một người tốt thì chúng tôi đã thôi việc từ lâu rồi.”
Lưu Phấn cười nhạt, vung bàn tay to lên: “Yên tâm đi, sau này tôi sẽ tự tay phát tiền lương cho mọi người, không cần phải qua tay bà ta nữa.
Được lắm, mỗi tháng đòi tôi nhiều tiền chi phí trong nhà như vậy, nói là phát tiền lương cho người giúp việc, thì ra đều trừ vào trong tay của chính bà ta hết.”
Người giúp việc không biết có nên nói tiếp hay không, lại nhìn Tô Cẩm Tinh, thấy cô khẽ lắc đầu thì lập tức ngầm hiểu nên đi vào bếp rửa bát và thu dọn đống hỗn độn.
Tuy rằng Lưu Phấn tự phụ nhưng cũng rất đa nghi, chỉ cần cho ông ta có nhận định về Vương Gia Linh là được, như vậy ông ta sẽ tự hoài nghi tất cả những chuyện trước đây.
Ngược lại nếu như nói quá nhiều thì lại có vẻ như đang cố ý, tốt nhất chính là chỉ đụng tới rìa của câu chuyện là được.
Tô Cẩm Tinh bước tới, ngồi xuống ghế sô pha đối diện nói: “Cậu à, mẹ cháu tĩnh dưỡng ở bệnh viện cũng đã gần khỏe lại rồi, nhưng cháu sợ khi mẹ về nhà thì mợ lại ôm hận trong lòng mà làm khó bà ấy…”
Lưu Phấn hừ giọng nói: “Mẹ cháu là chị gái ruột của cậu, cậu không hề biết chuyện trước đây chị ấy bị cắt xén tiền bạc.
Cháu cũng biết mỗi ngày cậu đều bận rộn với chuyện của công ty nên mọi chuyện trong nhà vẫn giao cho mợ cháu… giao cho Vương Gia Linh quản lý, thật không ngờ ngay cả chị ruột của cậu mà bà ta cũng dám ngược đãi.
Cẩm Tinh, cháu yên tâm đi, có cậu ở đây thì sẽ không ai dám đối xử tệ với mẹ của cháu đâu.”
Điều mà Tô Cẩm Tinh muốn chính là những lời cuối cùng này, cô gật đầu hài lòng và không quên tiếp tục nịnh nọt: “Cậu, nếu mẹ cháu nghe được những lời này thì chắc chắn sẽ rất cảm động.”
Lưu Phấn nặng nề thở dài thườn thượt: “Trước đây là do sơ suất của cậu nên đã khiến cho mẹ cháu phải chịu ấm ức rồi.
Từ khi bố cháu qua đời, trong nhà chỉ còn cậu làm trụ cột, nhất định cậu sẽ trở thành chỗ dựa tốt nhất cho mẹ của cháu.”
Hay cho chữ trụ cột.
Tô Cẩm Tinh thầm khinh thường, nhưng tất cả những gì cô muốn là mẹ cô được bình yên ở nhà nên Lưu Phấn nói gì làm gì thì cô cũng không quan tâm.
“Cẩm Tinh, chiều nay cháu đến công ty với cậu để tìm hiểu những khó khăn hiện tại của công ty và giải quyết dự án bị treo kia càng sớm càng tốt.”
Tô Cẩm Tinh vui vẻ đồng ý: “Dạ.”
Hai giờ chiều, sau giờ nghỉ trưa, nhân viên công ty bắt đầu đi làm.
Khi Lưu Phấn dẫn theo Tô Cẩm Tinh đến công ty, nhiều người đã xì xào bàn tán.
Bây giờ ông chủ của công ty là Lưu Phấn, mà Lưu Phấn đã cướp của nhà họ Tô và bây giờ Lưu Phấn lại đưa con gái duy nhất của nhà họ Tô đến công ty, đây có phải là hòa giải không?
Lưu Phấn đè nén mọi chuyện trong lòng, trước sau như một vẫn trịch thượng không hề quan tâm đến những lời xì xào của nhân viên.
Ông ta sải bước đi vào phòng họp, ném cho cô chồng tài liệu cao bằng nửa thân người: “Cẩm Tinh, nếu muốn vào công ty thì hãy mau chóng giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt.
Đây là tất cả tài liệu về dự án treo này, bốn giờ chiều nay người của công ty đối phương sẽ đến xử lý.
Cháu hãy đọc những tài liệu này trước, sau đó đưa ra phương án chi tiết.
Nếu cháu làm được, cậu sẽ để cháu tham gia vào hội đồng quản trị.”
Bây giờ là hai giờ, bốn giờ bên kia sẽ đến, cô chỉ còn có hai giờ nữa.
Lưu Phấn đúng là kẻ không muốn chịu thiệt mà.
Nếu cô làm được, công ty có thể thu lại chi phí của dự án, nói không chừng còn có thể có lãi và hồi sinh ngay lập tức.
Nếu cô không làm được thì cô sẽ không bao giờ được can thiệp vào việc của công ty nữa, ngay cả khi cuối cùng công ty bị phá hủy trong tay ông ta thì cô cũng không được nói một câu nào.
[Một số người chính là như vậy.
Trong việc chính thì cứng nhắc ngu xuẩn, còn trong chuyện riêng tư thì lại khôn khéo hơn bất cứ ai khác.]
Khi nhận được tin nhắn này, Tô Cẩm Tinh đang đọc lướt qua thông tin dự án, đang đau đầu vì các khoản.
Khi nhận được tin nhắn, cô vô thức nhìn ra bên ngoài.
Lưu Phấn đã trở về văn phòng riêng của ông ta, trong phòng họp chỉ còn lại một mình cô, còn các nhân viên bên ngoài đang làm việc đúng vị trí của họ.
Cô hỏi: [Trong công ty của nhà em cũng có người của anh à?]
[Không có.]
[Vậy thì làm sao anh biết Lưu Phấn sẽ làm gì?]
[Đoán xem.]
[… Đoán?]
[Cẩm Tinh, từ bây giờ em sẽ chính thức tiếp quản công ty, nhưng vấn đề trước mắt em không chỉ là những dự án tồn đọng, mà em còn phải đối mặt với việc cố tình phá hoại của Vương Gia Linh và Dương Tuyết Duyệt, cũng như sự nghi ngờ của Lưu Phấn.
Tất nhiên, còn có công ty đối thủ gây khó dễ ở bên ngoài nữa.
Em vốn là một cô gái có trình độ học vấn trong nghệ thuật, nhưng bây giờ em đã chọn con đường này và không muốn để anh giúp đỡ, vậy thì anh chỉ có thể dạy em từng chút một mà thôi.]
Tin nhắn này của Tiên sinh rất dài, Tô Cẩm Tinh phải mất một hai phút mới đọc xong, tâm trạng kích động vừa bị dự án kia tra tấn đã lập tức dịu xuống.
Đúng, bây giờ cô không chiến đấu đơn độc mà cô còn có tiên sinh đang chỉ đạo từ xa.
[Tiên sinh, chiêu phân chia và phá vỡ của anh dạy em thật hiệu quả, Lưu Phấn và Vương Gia Linh đã cãi nhau rất to.]
[Đây là điều đầu tiên anh muốn dạy em, muốn kinh doanh thì điều đầu tiên phải học làm người, không chỉ đơn giản là làm chính mình mà còn làm đối thủ.
Nếu hiểu rõ đối thủ, đoán trước được anh ta sẽ làm gì thì mình sẽ tìm cách đối phó tốt hơn và sớm muộn gì em cũng sẽ nhanh hơn anh ta một bước, để luôn là kẻ bất khả chiến bại trong trận đấu giữa hai người.]
Đây là lần đầu tiên mà tiên sinh nói với cô về chủ đề này một cách nghiêm túc như thế.
Tô Cẩm Tinh vô thức ngồi thẳng dậy, nét mặt của cô cũng chuyên tâm hơn: [Cho nên điều em cần làm bây giờ là phải đoán xem chiều nay đối thủ sẽ làm gì, sau đó tập trung suy nghĩ cách đối phó?]
[Đúng vậy.]
[Nhưng em không biết người mà công ty đối phương cử đến là ai, em hoàn toàn không hiểu anh ta thì phải làm sao?]
[Cho dù công ty đối phương có cử ai tới đi chăng nữa thì anh ta cũng đại diện cho lợi ích của công ty đó.
Thật ra dự án này có liên quan đến chuyên ngành của em.
Việc nhập khẩu đá quý gây sức ép rất lớn đối với chuỗi vốn.
Ban đầu, Lưu Phấn muốn kéo Tiêu Cận Ngôn gom hết số đá quý này để lũng đoạn thị trường đá quý ở thành phố H, như vậy sẽ bán được cho các công ty trang sức khác với giá cao.
Tuy nhiên hiện Tiêu Cận Ngôn đã rút vốn, ông ta đã đầu tư mấy ngàn vạn rồi nên không thể chi thêm tiền để mua số đá quý còn lại.
Nhà cung cấp chỉ có một mục đích duy nhất là lấy được số tiền đã ghi trong hợp đồng, chỉ cần có được số tiền đúng thời hạn thì dự án này sẽ được giải quyết dễ dàng.]
Tô Cẩm Tinh suy nghĩ một lát nhưng vẫn không hiểu: [Nhưng bây giờ em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Em đã xem xét các khoản và thấy rằng lỗ hổng tài chính là khoảng bảy tám ngàn vạn.]
[Hai phương pháp, một đơn giản và một phức tạp, muốn nghe cái nào?]
[Tất nhiên là đơn giản.]
[Đơn giản nhất chính là… cầu xin anh.]
Tô Cẩm Tinh cười khúc khích: [Nếu không đến đường cùng thì em sẽ không cầu xin anh.]
[Anh cũng đã dự đoán trước em sẽ không chọn phương án này, nhưng anh muốn hỏi em một câu cuối cùng, thật sự không cần anh giúp sao? Phương án này chính là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.]
Trong chuyện này, Tô Cẩm Tinh tỏ ra rất kiên quyết: [Tiên sinh, em không muốn chuyện gì cũng dựa vào anh, phụ thuộc vào anh.
Em muốn trở nên mạnh mẽ hơn.].