[… Cẩm Tinh, em có thể trả lời anh một câu hỏi trước được không?]
[Được, anh nói đi.]
[Nếu mọi việc bên em xong xuôi, em có bằng lòng cùng anh ra nước ngoài sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ không?]
[Đương nhiên là em sẽ đồng ý rồi.
Không phải mọi thứ chúng ta đang làm bây giờ đều vì mục tiêu này sao? Khi nào anh hoàn thành công việc của anh, còn em lấy lại công ty của bố và đưa những kẻ đã hại bố ra trước công lý thì chúng ta sẽ rời đi.]
[Nhưng anh sợ rằng một khi em tiếp quản công ty và đạt được thành tựu thì em sẽ không buông bỏ được…]
Tô Cẩm Tinh sững sờ một lúc, sau đó khẽ cười: [Còn anh, anh có thể từ bỏ sản nghiệp của mình không?]
[Anh có thể.]
Tô Cẩm Tinh dừng lại.
[Chỉ cần em có thể ở bên anh mãi mãi, anh có thể từ bỏ mọi thứ, tài sản, công ty, tất cả mọi thứ thuộc về anh, bao gồm cả bản thân, anh đều có thể từ bỏ.]
Tô Cẩm Tinh cầm điện thoại dừng lại một lúc lâu, không biết phải gõ từ gì để đáp lại anh.
Tiêm sinh lại gửi đến một tin nhắn: [Nếu em an tâm thì anh sẽ giúp em chuyện của công ty, em chỉ cần vui vẻ làm những việc mình thích là được rồi.
Em thích làm một nhà thiết kế trang sức thì cứ làm một nhà thiết kế tự do, hoặc em thích làm gì thì cứ làm còn những chuyện khác cứ giao cho anh.
Chỉ cần em ở bên anh là được.]
Lời nói của tiên sinh thật khiêm tốn khiến cô thấy chạnh lòng.
Từ khi hai người mở lòng với nhau thì trước mặt cô, lời nói của tiên sinh vẫn luôn lo được lo mất như vậy, không hề có cảm giác an toàn.
Anh luôn xác nhận hết lần này đến lần khác rằng cô sẽ không rời bỏ anh và sẽ ở bên anh cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Dù cô đã nhiều lần tuyên bố sẽ không rời xa anh nhưng tiên sinh vẫn tỏ ra lo lắng.
Tô Cẩm Tinh an ủi anh: [Bây giờ cũng không có người đàn ông nào khác theo đuổi em, hơn nữa em còn là một bà mẹ đơn thân với hai đứa con nên đàn ông có điều kiện tốt sẽ không thèm để ý đến em đâu.
Tiên sinh à, anh không cần phải lo lắng như vậy.]
[Anh rất lo lắng.]
[Anh lo lắng Lục Đình à? Anh ta tìm em chỉ vì gia đình giục cưới, còn em lại là đối tượng rất phù hợp để kết hôn mà thôi, chứ anh ta không hề thích em và em cũng đã từ chối anh ta rất rõ ràng rồi.]
Một lúc lâu sau, tiên sinh mới nhắn tin lại: [Anh không lo lắng về bất kỳ người đàn ông nào, anh chỉ lo về bản thân mình thôi.]
[Tại sao anh lại lo lắng về bản thân?]
[Lo lắng em sẽ… không cần anh nữa.]
Tô Cẩm Tinh định gõ vài chữ để anh cảm thấy yên tâm, nhưng chưa kịp gửi đi thì tin nhắn của tiên sinh lại gửi đến: [Được rồi, chuyện này để sau hãy nói đi, chuyện bây giờ là chúng ta hãy giải quyết tình hình khó khăn trước mắt đã.
Cẩm Tinh, yêu cầu của bên kia là các khoản tiền, vậy thì em hãy suy nghĩ sẽ lấy số tiền này ở đâu ra.
Về việc sẽ lấy số tiền này ở đâu ra, em hãy nhớ lại khi còn đi học thầy giáo đã kể một câu chuyện kinh điển về chai nước ngọt có ga.]
Khi còn đi học trung học?
Cô nhớ lại và trong chớp mắt giống như đã được giác ngộ vậy.
Bốn giờ chiều, Lưu Phấn đúng giờ đến gặp cô: “Cẩm Tinh, đi gặp người của bên A với cậu.”
“Dạ.” Tô Cẩm Tinh đứng dậy, khởi động tay chân đã cứng đờ vì phải ngồi ở bàn làm việc quá lâu, hít sâu một hơi rồi nói: “Đi thôi.”
Lưu Phấn vẫn rất lo lắng: “Có biện pháp đối phó không?”
“Vừa đi vừa xem vậy.”
Lưu Phấn nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng: “Người của đối phương rất có máu mặt, cháu không được làm phật lòng người ta đâu đấy.”
“Cháu sẽ cố gắng hết sức mình.”
Lưu Phấn lườm cô với vẻ không tán thành: “Tô Cẩm Tinh, nếu không đàm phán thành công thì thôi vậy, xấu nhất cũng chỉ ở thế giằng co như bây giờ mà thôi.
Đợi Tuyết Duyệt cưới Tiêu Cận Ngôn xong sẽ nghĩ cách đi thuyết phục nó một lần nữa, vậy cũng xem như là một lối thoát.”
“Ờ.”
“Ờ cái gì mà ờ, cháu phải ghi lòng tạc dạ những lời cậu đã nói.”
“Dạ, cháu nhớ rồi thưa cậu.”
Bên A là tập đoàn Xán Tinh, hoạt động chính là kinh doanh đá quý và kim loại quý, có nguồn tài chính hùng hậu.
Hơn nữa nghe nói ông chủ đứng sau rất bí ẩn, lai lịch lại thâm sâu khó lường.
Tô Cẩm Tinh vừa đọc một số thông tin và cũng xem như có hiểu biết nhất định về công ty này.
Dù công ty kinh doanh lớn hay nhỏ thì việc gặp phải những khoản nợ khó đòi không thu được là điều không thể tránh khỏi, nhưng tập đoàn Xán Tinh thì không bao giờ như vậy.
Nói cách khác, không ai dám khất tiền nợ của tập đoàn Xán Tinh.
Chính điều này đã khiến cho dự án rất khó giải quyết.
Khi họ đến nơi, tổng giám đốc của công ty đã sắp xếp người của bên A vào phòng họp lớn nhất, Lưu Phấn dẫn cô đẩy cửa bước vào thì thấy khuôn mặt tươi cười chào hỏi người của bên A.
Hôm nay bên A có ba người, hai nam một nữ, tất cả đều mặc vest và đi giày da.
Người phụ nữ đeo một cặp kính, trên đùi là một cuốn sổ và tay đang lướt trên bàn phím.
Hai người đàn ông, trong đó có một người đàm phán chính, còn người kia có vẻ như là luật sư.
Lưu Phấn ân cần chào hỏi người đàn ông đứng đầu kia: “Tổng giám đốc Quách, cậu ngồi đi, mời uống trà trước ạ.”
Vị tổng giám đốc Quách trẻ tuổi kia có vẻ như không hề nể nang gì bậc cha chú trước mặt, lạnh lùng nói: “Lần nào đến cũng đều uống trà, lần này khỏi.
Lần này đến chính là muốn hỏi tổng giám đốc Lưu khi nào sẽ thanh toán nốt các khoản tiền kia, để tôi về còn biết đường ăn nói với ông chủ nữa.”
Lưu Phấn ngượng ngùng, vội chỉ vào Tô Cẩm Tinh bên cạnh: “Chuyện này… chuyện này cứ để cô ấy nói cho cậu biết.”
Nói xong, ông ta nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, trốn ở sau lưng Tô Cẩm Tinh, dáng vẻ ra oai lên giọng dạy đời cô ban nãy đã biến đâu mất tăm mất tích rồi.
Tô Cẩm Tinh thầm cười khẩy, Lưu Phấn vẫn giống hệt như trước đây, không có gì thay đổi.
Trước đây, bố mẹ cô thấy cuộc sống của ông ta khó khăn, không có trình độ học vấn nên không tìm được việc làm tốt, mà ông ta lại không chịu từ bỏ sĩ diện để làm những công việc tay chân, nên bố mẹ cô chỉ đành để ông ta đến công ty làm một chức giám đốc nho nhỏ.
Ông ta không cần làm việc nhưng mỗi tháng vẫn được lãnh tiền lương hậu hĩnh.
Tuy nhiên, ông ta lại cố tình không chịu ngồi yên nhàn rỗi mà cứ thích lãnh đạo công ty một cách mù quáng và tham gia vào một số dự án khiến công ty tổn thất rất nhiều tiền và làm mất lòng đối tác.
Mỗi lần ông ta gây ra rắc rối thì bố sẽ đi thu dọn tàn cuộc, còn ông ta cứ núp sau lưng bố thế này, cứ như thể toàn bộ sự việc không liên quan gì đến ông ta vậy.
Khi sự việc được giải quyết, ông ta lại nhảy ra ngoài và nhận hết công lao về mình.
Từ nhỏ cô đã nhìn thấu hành động tiểu nhân của ông ta nên không ngạc nhiên chút nào.
Mà bên kia, tổng giám đốc Quách lại càng thêm tò mò: “Cô đây là…”
Tô Cẩm Tinh đưa tay ra đầy thân thiện: “Chào tổng giám đốc Quách, tôi tên là Tô Cẩm Tinh.”
Vẻ mặt của tổng giám đốc Quách rõ ràng là rất kinh ngạc: “Cô là Tô Cẩm Tinh?”
“Tổng giám đốc Quách biết tôi ư?”
“A, sao lại không biết chứ.
Tiêu Cận Ngôn vì cô mà suýt chút nữa đã…”
“Khụ khụ.”
Người đàn ông giống như luật sư phía sau hắng giọng như muốn nhắc nhở tổng giám đốc Quách.
Quả nhiên tổng giám đốc Quách không nói tiếp nữa nhưng vẫn đưa tay ra bắt tay cô và nói đầy ẩn ý: “Cô Tô, tôi nghe thấy tên cô mà cứ như nghe sét đánh bên tai vậy.”
Tô Cẩm Tinh hơi khó hiểu: “Là vì Tiêu Cận Ngôn sao? Tôi đã ly hôn với anh ta lâu rồi nên anh không cần phải sợ anh ta mà kiêng dè tôi đâu.”
Tổng giám đốc Quách mím môi: “Ly hôn?”
“Đúng vậy, chúng tôi đã làm xong mọi thủ tục ly hôn, hiện tại tôi không liên quan gì đến anh ta.”
“Tiêu Cận Ngôn cũng nghĩ như vậy?”
“Đương nhiên, anh ta cũng sắp tái hôn rồi.
Nếu tổng giám đốc Quách có quan hệ cá nhân với anh ta thì sẽ nhanh chóng nhận được thiệp cưới thôi.”
Tổng giám đốc Quách không bình luận gì về điều này mà chỉ nói: “Cô Tô, tôi hy vọng cô luôn giữ khoảng cách với anh ta.
Điều này sẽ tốt cho mọi người và nhiều chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.”
“Vấn đề này có liên quan gì đến những gì chúng ta sẽ nói hôm nay không?”
Tổng giám đốc Quách cười và nói: “Cô hỏi một câu rất hay, vấn đề này thật sự rất khó xác định.
Nhưng cô Tô, tôi thực sự tò mò về cô hơn là khoản thanh toán cuối cùng của dự án này.
Bởi vì theo như tôi đánh giá, cô ngoài việc biết thiết kế trang sức và có một vẻ bề ngoài xinh đẹp thì không có gì đáng khen cả.”.