Bây giờ toàn bộ cục diện đều nằm trong tay Tô Cẩm Tinh, do Tô Cẩm Tinh kiểm soát, Lưu Phấn cũng không dám nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ra ngoài.
Ông ta thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Lục Đình chịu ra tay, ông ta sẽ không phải ngồi tù.
“Tổng giám đốc Lưu.” Tổng giám đốc Quách gọi.
“Hả? Ông Quách, ông nói đi.”
“Người đại diện pháp lý của công ty các ông là ông, đúng không?”
Nói rồi, anh ta ra hiệu cho luật sư đằng sau mình, hình như bọn họ đã bắt đầu ghi chép lại những thông tin hữu dụng cho việc khởi kiện sau này.
Lưu Phấn sửng sốt, vội vàng xua tay: “Không phải tôi đâu.”
Tổng giám đốc Quách không tin, hỏi lại: “Không phải ông ư?”
“Trước đây là thế, nhưng… tôi cũng chỉ tạm thời giải quyết việc công ty thay chị gái tôi thôi, đợi đến khi sức khỏe chị ấy ổn hơn, tôi sẽ thay đổi người đại diện pháp lý.
Dù sao công ty cũng do một tay anh rể tôi gây dựng nên, làm sao tôi có thể tu hú chiếm tổ chim khách chứ? Đó là chị gái ruột của tôi mà!”
Tổng giám đốc Quách bật cười ha hả: “Tổng giám đốc Lưu đúng là… rất lợi hại.”
Tổng giám đốc Lưu không hề nghe hiểu ý tứ trong lời nói của anh ta, vẫn cười hà hà đáp: “Đâu có đâu…”
Trong phòng trà nước của công ty.
Tô Cẩm Tinh kéo Lục Đình vào, đóng cửa lại.
Lục Đình nở nụ cười đầy ẩn ý, khoanh tay đứng dựa vào máy pha cà phê, bày ra dáng vẻ bình thản thong dong, nói: “Chậc, Tô Cẩm Tinh à, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng như vậy, mà bây giờ còn là ban ngày ban mặt, cô làm vậy là không ổn đâu nha.”
Tô Cẩm Tinh trừng mắt nhìn anh ta, nói: “Lục Đình, anh nghiêm túc hơn một chút có được không?”
“Tôi vẫn luôn rất nghiêm túc.” Lục Đình nhún vai.
Tô Cẩm Tinh thở một hơi, hỏi: “Tại sao anh lại đột nhiên đến công ty?”
“Không phải cô gọi tôi đến sao?”
“Tôi? Cả ngày hôm nay tôi đều bận việc công ty, tôi nói chuyện với anh khi nào?”
“Cô trở mặt không nhận hả? Được lắm!” Lục Đình rút điện thoại ra, mở phần tin nhắn ra, đưa cho cô xem: “Cô nhìn đi, tin nhắn này có phải do cô gửi không?”
Tô Cẩm Tinh nhận lấy rồi đọc đoạn tin nhắn đó, sau đó cô lập tức cảm thấy da đầu mình tê dại vì xấu hổ.
[Tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, tôi thấy sau này anh đừng đến tìm tôi nữa.
Anh đối xử với tôi rất tốt, nhưng chúng ta không hợp nhau đâu.
Hơn nữa, tôi vẫn không quên được Tiêu Cận Ngôn.
Anh ấy là bố của hai đứa con tôi, tôi vẫn còn tình cảm với anh ấy.
Cứ như vậy đi, đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, chúng ta kết thúc tại đây đi.]
Lục Đình hắng giọng, học theo tiếng con gái đọc nội dung của đoạn tin nhắn đó, đọc xong đến bản thân anh ta cũng thấy buồn nôn, không kìm được mà run rẩy: “Cô gửi cho tôi một đoạn tin nhắn như vậy là kế lạt mềm buộc chặt đúng không? Cô không quên được Tiêu Cận Ngôn? Có quỷ mới tin nhé! Tôi đã hỏi Hà Hiểu Hiểu rồi, cô ta nói phụ nữ nói đúng là sai, nói sai là đúng, phụ nữ nói không cần thì có nghĩa là cô ấy cần, nói không liên lạc nữa là muốn đàn ông đích thân dỗ dành cô ta, mặc dù dỗ dành phụ nữ là một chuyện rất phiền phức, nhưng tôi vẫn tới đây, cô có thấy cảm động không?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Tin nhắn này không phải do tôi gửi.”
“Không phải cô?” Lục Đình kiểm tra lại số điện thoại, nói: “Đúng mà, đây là số điện thoại của cô.”
Tô Cẩm Tinh nhìn kỹ lại, nói: “Thật sự không phải do tôi gửi.
Anh kiểm tra điện thoại của tôi đi, hoàn toàn không có lịch sử gửi đoạn tin nhắn đó.”
Lục Đình không tin tưởng lắm, kiểm tra điện thoại của Tô Cẩm Tinh một cách kỹ càng, quả thực không hề có lịch sử gửi tin.
Anh ta cũng thấy hơi khó hiểu: “Thật sự không phải cô gửi ư?”
“Không phải.”
Sắc mặt Lục Đình hơi trầm xuống: “Không phải cô, vậy thì là ai? Ai có thể giả mạo số điện thoại của cô, người này biết tôi, biết cả Tiêu Cận Ngôn, có thể là ai chứ?”
Tô Cẩm Tinh cười khẩy, đáp: “Chắc tôi biết kẻ đó là ai đấy.”
Vương Gia Linh và Dương Tuyết Duyệt luôn tưởng rằng tiên sinh là Lục Đình, hôm nay lúc ở nhà cô đã nói phải giải quyết các dự án còn tồn đọng, chắc chắn bọn họ tưởng rằng cô sẽ mượn nguồn lực tài chính của tiên sinh, giải quyết hết các khoản nợ của công ty, từ đó giúp công ty vượt qua khó khăn.
Thế nên họ đã gửi tin nhắn này để gây xích mích, chia rẽ cô với tiên sinh.
Đàn ông mà, điều họ ghét nhất là bị người phụ nữ của mình cắm sừng.
Lưu Phấn cũng như vậy, nên Vương Gia Linh mới tương kế tựu kế, cố tình đề cập đến Tiêu Cận Ngôn trong tin nhắn, bắt chước giọng điệu của cô, nói cô vẫn còn nhớ nhung Tiêu Cận Ngôn.
Nếu tiên sinh cũng hoài nghi cô, không cung cấp hỗ trợ tài chính, vậy thì dự án này vẫn sẽ bị tồn đọng, Tô Cẩm Tinh hoàn toàn không thể gia nhập vào hội đồng quản trị của công ty!
Nhưng bọn họ không ngờ rằng, tiên sinh vốn không phải Lục Đình.
Lục Đình hỏi: “Tô Cẩm Tinh, rốt cuộc chuyện này là thế nào vậy?”
Trong lòng Tô Cẩm Tinh đã có tính toán, cô nhanh chóng trấn tĩnh lại, dặn dò anh ta: “Sự tình hơi phức tạp, nhưg lát nữa anh hãy nhớ rõ, phải nói là anh không có nhiều tiền như vậy, muốn giúp tôi nhưng lực bất tòng tâm.”
Lục Đình nhíu mày: “Vậy rốt cuộc là cô có cần số tiền này không? Đây là công ty của nhà cô mà.”
“Tôi không cần.”
“Nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì hết, Lục Đình, coi như anh giúp tôi một lần đi, hãy làm theo những gì tôi nói.”
Lúc hai người họ quay trở lại phòng họp, tổng giám đốc Quách và mấy người khác đang ngồi với nhau, thì thầm to nhỏ bàn bạc chuyện gì đó, còn một mình Lưu Phấn lại đang khom lưng, bày ra vẻ mặt xun xoe nịnh nọt rót trà cho bọn họ.
Thấy cô và Lục Đình quay lại, ông ta liền đổi mặt, vẻ bợ đỡ luồn cúi đó lập tức thay bằng vẻ bệ vệ, hống hách của một người cậu, ông ta nói: “Sao hai người đi lâu thế? Thời gian của tổng giám đốc Quách rất quý giá đấy, mau lên, mau chuyển khoản cho người ta đi.
Chúng ta cứ quyết định chuyện này như vậy đi, cậu sẽ lập tức cho cháu gia nhập hội đồng quản trị.”
Tô Cẩm Tinh khẽ chọc vào eo của Lục Đình.
Lục Đình hiểu ý, nhún vai khịt mũi, cười nói: “Thật ngại quá, tôi không có đủ tiền, không chuyển cho các người được.”
Lưu Phấn biến sắc: “Vừa rồi không phải cậu còn nói đủ sao?”
“Aida, lúc nãy vội quá nên tôi nói bừa đó, sau khi kiểm tra lại tài khoản của mình tôi mới thấy quả thực là không có nhiều tiền như thế.
Hơn nữa…” Anh ta liếc mắt sang nhìn Tô Cẩm Tinh từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy vẻ chán ghét: “Cô ta là ai chứ? Là một người phụ nữ đã có hai con, ngoài kia có bao nhiêu phụ nữ trẻ trung xinh đẹp muốn theo tôi, hà tất gì tôi phải bỏ ra một số tiền lớn như vậy cho cô ta chứ, có đúng không nào?”
Tổng giám đốc Quách nghe vậy liền đứng dậy, nói: “Nếu tổng giám đốc Lục đã nói vậy, chúng ta cũng không cần ở đây lãng phí thời gian nữa.
Tổng giám đốc Lưu, sau này ông nhớ chú ý giấy triệu tập của tòa án mà đến đúng giờ nhé.
Chúng ta đi…”
“Ối, tổng giám đốc Quách, mọi người…”
Tổng giám đốc Quách đã dẫn hai trợ lý của mình nhanh chóng rời khỏi công ty.
Lưu Phấn chỉ thằng vào mũi Tô Cẩm Tinh, cất giọng mắng mỏ: “Buổi sáng cô còn tự tin nói có thể giải quyết được dự án này, bây giờ thì sao? Người ta sắp kiện tôi rồi đấy!”
Ông ta vung tay lên tát thẳng vào mặt Tô Cẩm Tinh, cô không kịp đề phòng nên bị đánh một cái rõ đau, cả người đập mạnh vào tường vang lên một tiếng động rất lớn, má bên phải đã sưng to, có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Lưu Phấn vẫn không chịu thu tay lại, giơ tay lên định đánh tiếp.
Lục Đình thấy vậy liền nhanh chóng túm lấy tay ông ta, hất mạnh ra: “Ông dám đánh người?”
Lưu Phấn vô cùng tức giận, nói: “Được lắm, có tổng giám đốc Lục bảo vệ nên tôi không đánh được cô.
Tô Cẩm Tinh, tôi nói cho cô biết, cô đừng có mà hối hận!”
Sau đó, ông ta đạp cửa rời khỏi phòng họp.
Lục Đình vội vàng bước tới đỡ Tô Cẩm Tinh, hỏi: “Cô không sao chứ?”
Tô Cẩm Tinh giãy ra khỏi tay anh ta, đứng thẳng dậy: “Tôi không sao.”
“Không sao cái gì mà không sao, mặt cô sắp sưng lên thành cái bánh dày rồi đây này! Chậc, ông ta thật sự là cậu ruột của cô hả?”
Tô Cẩm Tinh cúi đầu, nghiến răng đáp: “Ông ta chỉ là một tên khốn nạn mà thôi.”
“Xem ra, chuyện gia đình cô đúng là hơi phức tạp…”
Trên mặt vẫn hơi đau rát, Tô Cẩm Tinh bình ổn lại cảm xúc, nói: “Tổng giám đốc Lục, anh cứ coi như không đọc được đoạn tin nhắn đó đi, nhưng sau này chúng ta cũng đừng gặp nhau nữa, tôi sợ tiên sinh sẽ hiểu nhầm.”
“Ha!” Lục Đình chống nạnh, cất giọng giễu cợt: “Tôi thật sự muốn được diện kiến khuôn mặt thật của vị tiên sinh đó một lần, rốt cuộc tôi có điểm nào không bằng anh ta chứ?”
“Anh không kém anh ấy ở điểm nào hết, ngược lại, anh còn hạnh phúc hơn anh ấy rất nhiều.
Trong thế giới của anh còn có anh trai ruột, bố mẹ anh, còn có nhà họ Lục.
Nhưng trong thế giới của anh ấy chỉ có một mình tôi mà thôi.”
Lục Đình liếm môi, hỏi: “Anh ta là trẻ mồ côi hả?”
Tô Cẩm Tinh gật đầu thật mạnh.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi điều tra danh sách những trẻ mồ côi ở thành phố H này xem có ai tầm tuổi chúng ta, còn có sự nghiệp thành công, người thỏa mãn cả hai điều kiện trên hẳn là cũng không nhiều đúng không? Cô cứ đợi đấy, bây giờ tôi sẽ lôi vị tiên sinh đó ra ngoài ánh sáng ngay!”.