Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


Hạnh phúc?
Hạnh phúc là gì?
Tiêu Cận Ngôn nhìn bóng lưng rời đi của cô, vẻ mặt rất dịu dàng.
Hạnh phúc chính là chiếc váy bồng bềnh của cô, chính là nhiệt độ của lòng bàn tay cô, và chính là… tương lai của bọn họ.
“Ông chủ.” Hạo Đặc gọi anh một tiếng.
Bấy giờ Tiêu Cận Ngôn mới nhận ra không biết mình đã đứng tại chỗ bao lâu rồi.
Anh thu hồi ánh mắt, đồng thời thu hồi tâm tư: “Ừ.

Có chuyện gì sao?”
“Đã đến lúc đến bệnh viện thay băng rồi.

Tối hôm qua anh nóng lòng muốn đi hoa viên Tường Vi.

Sáng nay lại bận rộn từ sớm tới giờ.

Bác sĩ nói vết thương hơi sâu, nếu bị sưng mủ thì rất có thể sẽ để lại sẹo.”
Tiêu Cận Ngôn đưa tay sờ nhẹ lên thái dương bên trái, cảm nhận cơn đau còn nặng hơn ngày anh bị thương.
Anh cau mày, có dự cảm chẳng lành: “Ừ, đi thôi.”
Trong bệnh viện, ngay khi bác sĩ mở vết thương, vẻ mặt liền trở nên nghiêm trọng.
“Anh Tiêu, vết thương đã sinh mủ rồi.

Trước đây tôi đã dặn anh là nhất định phải thay băng đúng giờ, không thể chậm trễ! Đáng lẽ tối qua anh nên đến đây để thay băng, cứ cứng rắn trì hoãn cả đêm, bây giờ càng nghiêm trọng hơn rồi.”
Vẻ mặt Hạo Đặc trở nên lo lắng, nhưng trên mặt Tiêu Cận Ngôn lại là sự thản nhiên: “Sẽ để lại sẹo sao?”
“Chắc là vậy.”
“Để lại thì cứ để lại đi.”
Bác sĩ thở dài tiếc nuối: “Tối hôm qua sao anh không đến vậy? Tôi biết người có đẳng cấp như anh rất bận rộn nhiều công việc, nhưng cơ thể là cơ thể của chính anh, vị trí này rất gần mắt, hơn nữa thần kinh trên khuôn mặt người rất phong phú, lỡ như dây thần kinh bị thương thì rất có thể để lại di chứng khác…”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như… các dây thần kinh sẽ bị viêm, khuôn mặt sẽ trở nên cứng đờ, không thể biểu hiện được nét mặt.”

“Đường nét khuôn mặt sẽ không thay đổi chứ?”
“Cái đó trái lại thì không.”
“Vậy thì không sao.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Chỉ cần có thể giữ được khuôn mặt này thì không có việc gì cả.”
Bác sĩ cẩn thận giúp anh rửa sạch mủ trên vết thương bằng bông gạc và nước khử trùng, sau đó bôi lại thuốc và băng bó cẩn thận.
Sau khi xử lý xong mọi thứ, Hạo Đặc bước tới đúng lúc và đưa bột phủ chân tóc lên, giúp anh che vết thương cho đến mức hoàn toàn không thể nhìn thấy nó.
“Đúng rồi anh Tiêu, gần đây tinh thần của anh có vẻ khá lên rất nhiều.” Bác sĩ vừa nói chuyện với anh vừa thu dọn dụng cụ y tế: “Hoàn toàn khác với lúc trước, có chuyện gì vui à?”
Nói đến đây, cả người Tiêu Cận Ngôn cũng mềm mại hơn: “Tôi sắp kết hôn rồi.”
“Thật sao? Cô gái nào có may mắn như vậy?”
“Đó là người con gái tôi đã yêu hơn mười năm.

Việc cô ấy nguyện ý ở bên tôi là may mắn của tôi.”
Bác sĩ hiểu rõ gật đầu: “Tôi hiểu rồi, vết thương trên đầu này cũng là do cô ấy phải không?”
“Không liên quan gì đến cô ấy, là tự tôi không cẩn thận.”
Bác sĩ buồn cười: “Xem ra anh thật sự rất yêu cô ấy.”
“Đúng vậy.” Anh hít sâu một hơi: “Rất yêu, rất yêu.”
“Cho nên ngay từ đầu tôi đã nói tâm bệnh cần tâm dược mới trị được mà.

Khi anh dám đến bệnh viện chữa trị, trạng thái tinh thần luôn không ổn định, thậm chí kéo dài hơn năm năm rồi, uống thuốc như cơm bữa vẫn không có tác dụng gì.

Bây giờ xem ra chỉ có cô gái ấy mới là liều thuốc tốt nhất, nếu sớm biết thì tốt rồi.”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu một cách nặng nề: “Đúng vậy, nếu tôi có thể nhận ra điều này sớm hơn…”
Nếu có thể nhận ra điều này sớm hơn, thì có lẽ sáu năm ở giữa sẽ không xảy ra.
“Dù thế nào thì vẫn chúc mừng anh.”
“Cảm ơn.”
“Anh đến khoa tâm thần để kiểm tra kỹ hơn một chút đi.

Nếu đã tốt hơn thì có thể không cần uống thuốc nữa.


Là thuốc thì có ba phần độc, có thể dừng thuốc là tốt nhất.

Hơn nữa, dạ dày của anh cũng không tốt.

Những loại thuốc đó ít nhiều đều có kíƈɦ ŧɦíƈɦ.”
“Tôi đã ngừng thuốc rồi.”
Bác sĩ ngạc nhiên: “Bây giờ anh đã dừng thuốc rồi vẫn có thể ngủ say ư?”
“Lúc đầu tôi vẫn không ngủ được.

Gần đây, tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Chỉ cần cô ấy ở bên cạnh, tôi luôn có thể ngủ ngon.”
Bác sĩ cười lắc đầu: “Ôi tình yêu, chậc chậc.”
“Cảm ơn bác sĩ, vậy tôi đi trước.”
Bác sĩ cũng mừng cho sự hồi phục của bệnh nhân “cao niên” này: “Lúc kết hôn nhớ tặng bánh hỷ, kẹo cưới cho tôi nhé!”
“Được, nhất định.”
Sau khi giải quyết mọi việc, Tiêu Cận Ngôn rời đi cùng Hạo Đặc.
Hạo Đặc nói: “Ông chủ yên tâm, Tiểu Chu đã dẫn người canh gác bên ngoài công ty của cô Tô rồi, mọi chuyện đều ổn.”
“Vẫn phải cẩn thận, không được xem nhẹ.

Vẫn không thể thả lỏng cảnh giác với bên chú Hình…”
Vừa dứt lời, anh vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở cuối hành lang cách đó không xa.
Ông cụ Hình ngồi trên xe lăn, được mấy người phía sau đẩy, chậm rãi đi tới.
Ông ta vẫn có dáng vẻ như trước, tuy rằng hai chân không còn có thể đi trên mặt đất, nhưng tóc tai quần áo vẫn được chăm chút tỉ mỉ, mặc áo thời Đường, trong tay cầm hai quả óc chó một cách khoan thai, trên mặt không nhìn ra vui giận gì.
“Ông chủ, phải làm gì bây giờ?” Hạo Đặc hỏi.
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, chỉ cần ông ta buông tha tôi.


Ông ta muốn gì, tôi cho ông ta cái đó.”
Trong khi nói chuyện, xe lăn của ông cụ Hình đã tới trước mặt anh.
“Cận Ngôn.” Ông ta nheo mắt, ánh mắt lướt qua thái dương của anh: “Vết thương đã được chữa trị ổn thỏa chưa?”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu: “Cảm ơn chú Hình đã quan tâm.

Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, không đến mức làm phiền chú đích thân đi một chuyến.”
“Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy, có gì mà phiền hay không phiền chứ.

Cận Ngôn, chắc cháu biết trong lòng chú Hình, chú vẫn luôn coi cháu như con trai ruột của mình.”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu: “Cháu biết.”
“Có vẻ như… khí sắc của cháu trông tốt hơn trước rất nhiều.

Có phải tất cả là công lao của cô Tô đó không?”
Tiêu Cận Ngôn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy một người đàn ông mặc vest đẩy xe cho ông ta cười mở miệng: “Thưa ông cụ, lần trước tôi đã may mắn được gặp mặt cô Tô, có ấn tượng rất sâu sắc với cô ấy.”
“Ồ?”
“Cô Tô thực sự rất xinh đẹp, hơn nữa rất thông minh.

Thật hiếm thấy một người phụ nữ có thể có cả hai điều này cùng một lúc.

Mà hai điều này đều cho thấy cô Tô rất tài năng xuất chúng, nên cũng không có gì lạ khi chủ tịch Tiêu cuồng si vì cô ấy, thà rằng từ bỏ tiền đồ tốt đẹp dễ như trở bàn tay cũng muốn ở bên cạnh cô ấy.”
Tiêu Cận Ngôn trầm ngâm nhìn người nói chuyện.

Người này không phải ai khác, chính là tổng giám đốc Quách đi đàm phán với Lưu Phấn, thúc giục thanh toán đá quý.
Ông cụ Hình cười ha ha: “Đúng vậy, cô Tô quả thực không tệ, nhưng dù sao thì phụ nữ là phụ nữ, phụ nữ là diễn viên giỏi nhất.

Cô ấy có thể diễn xuất cho cậu xem tình yêu sâu đậm, chờ đến khi cậu đặt trọn trái tim mình trước mặt cô ấy, cô ấy còn có thể đâm một nhát dao vào tim cậu không chút thương tiếc, sau đó quay lưng bỏ đi.

Phụ nữ đó, đều là tai họa.”
“Nhưng mà ông cụ à, người xưa vẫn nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Điều đó được thể hiện rất nhuần nhuyễn trên người cô Tô đấy.


Không chỉ chủ tịch Tiêu mà ngay cả cậu út nhà họ Lục, Lục Đình cũng đối xử với cô ấy khác hẳn…”
Ông cụ Hình, người vẫn chưa hề có biểu hiện gì, bỗng bật ra một tràng cười lạnh: “Tôi đã nói từ lâu rồi, phụ nữ đều là kẻ ngáng đường trong sự nghiệp của đàn ông! Chỉ những người tài đầu óc không minh mẫn mới bị phụ nữ quyến rũ đến chết mê chết mệt! Nhưng nếu Lục Đình thích thì chi bằng tôi đây cứ làm chuyện tốt đi?”
“Chú Hình!” Tiêu Cận Ngôn lâu không lên tiếng, khi nghe câu này thì thật sự không nhịn được nữa: “Cháu hiểu ý của chú, nhưng chí của cháu không ở đây.

Cháu chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp thôi.

Cho dù chú ép buộc cháu tiếp quản công việc kinh doanh của chú, nhưng nếu trái tim cháu không ở đó thì cũng không có tác dụng gì."
Động tác xoay quả óc chó trong tay ông cụ Hình dừng lại: “Đúng vậy, trái tim của cháu đều dồn hết vào cô Tô đó rồi.

Cận Ngôn, tài năng của cháu thật sự rất cao, cháu có thể có tương lai rộng lớn hơn.

Chú đã lựa chọn nhiều năm như vậy mới nhìn trúng cháu, chú thật sự không muốn thấy cháu bị hủy hoại trong tay một người phụ nữ.

Chú đã mở sẵn con đường tươi sáng cho cháu rồi.

Chỉ cần cháu bước lên, cháu có thể trở thành kỳ tích của thời đại này…”
“Nhưng chú Hình, cháu thực sự không muốn trở thành kỳ tích.”
Ông cụ Hình sa sầm nét mặt: “Cận Ngôn, cháu đừng có một mực u mê không chịu tỉnh ngộ!”
“Chú cứ coi như cháu là một mực u mê không chịu tỉnh ngộ đi.

Chú Hình, phải thế nào thì chú mới có thể buông tha cho cháu được? Chỉ cần chú có thể nói thì cháu có thể làm được.”
Ông cụ Hình giễu cợt: “Cháu thật sự không nghĩ ngợi thêm nữa à?”
“Không cần biết suy nghĩ bao lâu, câu trả lời của cháu vẫn như vậy.”
“Được rồi!” Ông cụ Hình nổi giận: “Nếu chí của cháu đã không có đây, vậy hôm nay chúng ta cứ kết thúc đi.

Cháu là do một tay chú nâng đỡ, nếu cháu muốn rời đi, cháu hãy trả chú một tay."
Tiêu Cận Ngôn gật đầu: “Được, trả như thế nào?”
Tổng giám đốc Quách, người đứng sau ông cụ Hình, nói với anh: “Chủ tịch Tiêu, đây là bệnh viện, người đến người đi, đừng làm người khác sợ.

Đêm nay hãy đến biệt thự Tân Hải đi.”
“Được.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận