Đôi mắt nhắm nghiền của Tiểu Hào khẽ run lên, sau đó từ từ mở ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Cẩm Tinh, nước mắt lập tức trào ra quanh hốc mắt cậu bé: “Cô ơi…”
Tuổi Tiểu Hào cũng sêm sêm Tiểu Dương, hơn nữa cả hai cậu bé đều ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng có cùng số mệnh gập ghềnh trắc trở.
Khoảnh khắc Tô Cẩm Tinh nghe thấy giọng nói yếu ớt của cậu bé, cô cảm thấy trái tim mình như thắt lại.
Cô cẩn thận ôm Tiểu Hào vào lòng, dùng tay áo lau đi nước mắt trên mặt cậu bé, dịu dàng dỗ dành: “Cô đến với Tiểu Hào rồi đây, cháu đừng sợ.”
Tiểu Hào đã sống trong cô nhi viện được một thời gian, tóc cũng dài ra một chút, bị dính nước nên bết vào mặt.
Khuôn mặt được Tô Cẩm Tinh lau khô ngay sau đó đã ướt nhòe nước mắt, lúc này cũng không biết trên mặt cậu bé là nước mắt hay nước sông nữa.
Khuôn mặt cậu bé tái nhợt, trông còn gầy hơn lần trước rất nhiều, dưới đôi mắt cũng là quầng thâm đầy vẻ mệt mỏi và kiệt quệ, đã không còn là đứa bé đáng yêu biết ngoan ngoãn đứng ở cửa đợi mẹ về nữa.
Đã lâu rồi không còn thấy nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt cậu bé.
Ngay cả sức sống, hào quang xán lạn của cậu bé cũng hoàn toàn biến mất cùng với sự ra đi của người mẹ.
Có lẽ vì đã làm mẹ nên Tô Cẩm Tinh cảm thấy trái tim mình rất đau đớn khi thấy cậu bé như vậy.
Cô ôm chặt Tiểu Hào vào lòng, khẽ nói: “Cô đưa cháu đi thay quần áo trước nhé, người ướt rượt thế này dễ bị cảm lạnh.”
Ánh mắt Tiểu Hào dịch chuyển, cậu bé từ từ rời mắt khỏi cô, nhìn về dòng sông nhỏ cách đó không xa, sau đó đột nhiên rúc đầu vào lòng cô như một chú đà điểu nhỏ bị kinh sợ: “Cô ơi, cháu không muốn gặp những người khác, cháu không muốn nhìn thấy bọn họ.”
“Được, cháu đừng khóc, sẽ chỉ có cô ở bên cạnh cháu thôi, được không?”
Tiểu Hào nghe vậy, tâm trạng mới dần dần ổn định trở lại, cậu bé ngoan ngoãn gật đầu trong lòng cô: “Vâng…”
Tô Cẩm Tinh đưa mắt ra hiệu cho Hà Hiểu Hiểu, hai mắt Hà Hiểu Hiểu đã đỏ hoen, nhưng lúc này cô ấy cũng bất chấp tất cả mà kéo viện trưởng lánh tạm sang chỗ khác, yêu cầu viện trưởng chuẩn bị cho Tiểu Hào một gian phòng riêng, trước tiên cứ để đứa bé bình tĩnh lại rồi hẵng tính tiếp.
Viện trưởng gật đầu, nhanh chóng dẫn người quay về chuẩn bị.
Hà Hiểu Hiểu cũng không muốn quấy rầy Tiểu Hào nên cô ấy đi cùng với viện trưởng, cho cậu bé không gian riêng.
Đợi đến khi tất cả mọi người đã rời đi hết, Tô Cẩm Tinh mới nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Hào, hỏi: “Tiểu Hào đang khóc đấy à?”
Tiểu Hào vẫn vùi đầu vòng tay của cô, lắc đầu đáp: “Không ạ, mẹ nói với cháu, con trai phải kiên cường.”
“Thực ra, thỉnh thoảng yếu đuối cũng không sao đâu.”
Tiểu Hào từ từ ngẩng đầu khỏi vòng tay Tô Cẩm Tinh, nói: “Thật ạ?”
Cô gật đầu đáp: “Thật chứ, cháu nghĩ mà xem, đời người có vui vẻ, có giận dữ, có yêu thích, có căm ghét.
Vui thì cười, buồn thì khóc, đây là quyền lợi của mỗi một con người.
Mẹ muốn cháu phải kiên cường là vì lúc mẹ nhìn thấy cháu khóc, mẹ sẽ rất đau lòng.
Tiểu Hào cũng không muốn khiến mẹ đau lòng, đúng không nào?”
Được Tô Cẩm Tinh vỗ về an ủi, cảm xúc của Tiểu Hào cũng dần ổn định hơn một chút: “Mẹ đã rời xa cháu rồi, cô ơi, sau này cháu là đứa trẻ không có mẹ.”
“Sẽ không đâu, mẹ chắc chắn đang ở một hành tinh khác theo dõi cháu.”
“Một hành tinh khác ư?”
“Đúng vậy, chắc cháu cũng biết Trái Đất chỉ là một hành tinh rất nhỏ trong vũ trụ.
Ngoài Trái Đất ra, còn rất nhiều rất nhiều các hành tinh khác.
Mẹ chỉ rời khỏi Trái Đất đến một hành tinh khác mà thôi.”
“Vậy… mẹ đang ở hành tinh nào ạ?”
“Mẹ Tiểu Hào đang ở một hành tinh lớn nhất, sáng nhất.
Buổi tối để cô dẫn cháu đi xem nó nhé, có được không?”
“Vâng ạ!” Đôi mắt Tiểu Hào sáng bừng lên: “Cô ơi, cháu có thể đến hành tinh đó tìm mẹ không?”
“Bây giờ tạm thời vẫn chưa được.” Tô Cẩm Tinh đáp: “Nhưng hiện giờ công nghệ đang phát triển rất nhanh, nói không chừng sau này người ta sẽ phát minh ra tàu vũ trụ đó.”
Tiều Hào cắt môi, gần như gào lên: “Chắc chắn sẽ có ạ! Đợi đến lúc đó, cháu sẽ lái tàu vũ trụ bay đến hành tinh đó tìm mẹ.”
“Được, vậy đến lúc cháu đi nhớ gọi cả cô đi cùng nhé.”
“Cô cũng muốn đi ạ?”
“Đúng vậy, bố của cô cũng đã đến hành tinh đó, cô cũng rất muốn gặp ông ấy.”
Ánh mắt Tiểu Hào nhìn cô dần trở nên dịu dàng, cậu bé đặt tay lên mu bàn tay cô, vỗ vỗ, tỏ ra vô cùng hiểu chuyện mà an ủi: “Được ạ, khi nào đi cháu nhất định sẽ gọi cô đi cùng, chúng ta sẽ cùng đi.”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười đáp: “Được.”
“Cô ơi…”
“Sao hả Tiểu Hào?”
“Mẹ có thể nhìn thấy những việc cháu làm không?”
“Đương nhiên là có rồi.
Mẹ luôn ở trên hành tinh đó dõi theo cháu.
Mỗi ngày cháu ăn gì, ăn có no không, có giúp đỡ các bạn khác không, có chăm chỉ học tập không, mẹ đều biết hết.”
Tiểu Hào mím môi, sau đó nói: “Vậy… cháu nhảy xuống hồ, mẹ cháu cũng biết ạ? Cô ơi, là mẹ bảo cô đến cứu cháu ư?”
Tô Cẩm Tinh hơi do dự, nhưng vẫn gật đầu đáp: “Đúng vậy mẹ biết cháu gặp nguy hiểm nên gọi cô đến cứu cháu đó.”
“Cháu đã làm phiền cô rồi.” Tiểu Hào cúi đầu xuống, giọng điệu rất áy náy: “Nhưng cháu thật sự rất buồn, rất buồn.
Ngày nào cháu cũng nhớ mẹ, nhưng cháu biết, mẹ sẽ không thể quay về bên cháu nữa.”
Tô Cẩm Tinh ôm chặt cậu bé, khẽ hôn lên đỉnh đầu cậu bé, nói: “Tiểu Hào, mẹ cũng không nỡ rời xa cháu.
Nhưng mẹ càng không nỡ thấy cháu buồn.
Vì thế, cháu phải cố gắng sống tiếp, cố gắng vui vẻ, như vậy mẹ nhìn thấy cũng sẽ được yên tâm.
Mẹ sẽ ở trên hành tinh đó đợi cháu đến tìm mẹ.”
“Cô ơi, cháu hơi buồn ngủ rồi…”
Trong vòng tay của người mà mình thân thuộc, cuối cùng Tiểu Hào cũng hoàn toàn buông bỏ sự đề phòng.
Mấy ngày nay cậu bé đã gầy đi trông thấy, trông vô cùng kiệt quệ.
Bây giờ cậu bé mới giải tỏa được tâm sự, cơn buồn ngủ ập đến gần như không chống lại được.
Tô Cẩm Tinh dịu dàng vỗ về cậu bé trong lòng, nói: “Buồn ngủ rồi thì ngủ đi, cô sẽ ôm cháu ngủ.”
Thân thể bé nhỏ lạnh lẽo trong lòng cô dần dần trở nên ấm áp, hơi thở cũng ổn định hơn.”
“Có những lúc, những lời nói dối mang thiện ý mới là cách giải quyết ổn thỏa và tốt đẹp nhất.”
Khi Tô Cẩm Tinh quay đầu lại, cô mới phát hiện ra tiên sinh đã đến đây tự bao giờ.
Anh đứng đằng sau cô, thân hình cao lớn giúp cô che chắn những cơn gió hoang dã ở vùng ngoại ô.
Gần đây có vẻ anh đặc biệt thích màu đen, cả người toàn là đồ đen.
“Tiên sinh, anh đến đây từ khi nào thế?”
“Anh đến được một lúc rồi.” Tiên sinh bước tới, nói: “Để anh bế cậu bé một lúc cho, trẻ con ở tuổi này đã khá nặng, em nghỉ ngơi một lát đi.”
Cánh tay của Tô Cẩm Tinh đã tê cứng, nhưng cô hơi lo lắng rằng mình sẽ đánh thứ Tiểu Hào, khó khăn lắm cậu bé mới ngủ được.
Nhưng rõ ràng là tiên sinh đã bế cậu bé lên một cách rất thuần thục và khéo léo, lúc nhấc cậu bé khỏi vòng tay Tô Cẩm Tinh, động tác của anh rất dịu dàng, một sự dịu dàng trước nay chưa từng có.
Anh chỉ dùng được cánh tay phải, cánh tay trái vẫn đang rũ xuống một cách yếu ớt, tuy thế, một cánh tay của anh vẫn có thể bế cậu bé một cách vững vàng và thoải mái.
Nhìn Tiểu Hào nằm yên bình trong vòng tay anh, ngủ ngon lành, Tô Cẩm Tinh mới yên tâm, xoa xoa cánh tay tê nhức của mình.
“Tiên sinh, xe anh đâu?” Tô Cẩm Tinh hỏi: “Sao gần đây anh lại đột nhiên thích lái mô tô vậy?”
Tiêu Cận Ngôn khẽ cười, đáp: “Anh bán nó rồi, chúng ta sắp rời khỏi đây, nhân cơ hội này xử lý hết những thứ đó.
Đợi đến khi chuyện của em ở bên này kết thúc, chúng ta sẽ lập tức rời đi.”
“Chẳng trách dạo gần đây anh như biến thành một người khác ấy.”
“Vậy ư?”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “So với lúc mới quen anh, em thấy con người anh của bây giờ chân thật hơn.”
Tiêu Cận Ngôn lặp lại lời của cô: “Chân thật hơn ư?”
“Đúng vậy.” Tô Cẩm Tinh cười nói: “Lúc mới quen biết anh, em thấy anh như một vị thần toàn năng, anh luôn có thể xuất hiện vào lúc em cần nhất để giúp em như một vị thần tiên trên trời.
Sau đó, em biết được thân phận của anh, cảm giác đó rất kỳ diệu, giống như thần tiên trên đời đã đến bên cạnh em, biến thành một người có thực.
Hơn nữa, còn là người mà em rất đỗi quen thuộc, không có một chút xa lạ nào.”
Tiêu Cận Ngôn cười gượng gạo: “Rất đỗi quen thuộc ư? Có lẽ là vì chúng ta gặp nhau quá muộn, còn số mệnh của chúng ta đã định sẵn là phải ở bên nhau.”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu nói: “Không phải vì lý do đó, trước đây em cũng nghĩ như vậy.
Nhưng đến khi cánh tay của anh bị thương, bấy giờ em mới nhớ ra, thực ra tính cách của anh và một người không có sự khác biệt quá lớn.
Thực ra, hai người rất giống nhau.”
“…Ai cơ?”
Tô Cẩm Tinh nở nụ cười rạng rỡ: “Là Tiêu Cận Ngôn.
Gần đây em hay nằm mơ, mơ đến những chuyện xảy ra khi bọn em còn nhỏ.
Những lời anh nói, thần thái của anh, cách nghĩ của anh đều rất giống anh ta.
Đương nhiên là anh ta của khi đó, trước khi anh ta gặp phải biến cố lớn.
Mấy ngày hôm nay em cũng hồi tưởng lại, có lẽ đối với anh ta biến cố năm đó là một sự đả kích quá lớn nên tính cách của anh ta mới thay đổi lớn đến như vậy.
Từ một người vốn dịu dàng bao dung biến thành một kẻ cục cằn, tàn nhẫn.”.