Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


“Thằng nhóc chết tiệt, cháu còn biết đến đây à? Tại sao gọi điện thoại cho cháu mà cháu không bắt máy?”
Ông cụ Tiêu nhìn thấy Tiêu Cận Ngôn liền nghẹn một bụng tức.

Ông vốn đã không vui, khi nãy nghe chắt nội nói đến chuyện có bố mới, trong lòng đã thấy không thoải mái.

Ông đem tất cả sự bực dọc đó trút lên người cháu trai, cầm lấy chén trà ở bên cạnh ném về phía anh.
Tiêu Cận Ngôn cũng không tránh, chén trà đập mạnh lên trán anh, nước trà bắn tung tóe khắp người anh.
Máu rỉ ra ở chỗ bị thương trên trán.
Suy cho cùng ông cụ Tiêu vẫn thương cháu mình, ông tức giận hỏi: “Sao cháu không tránh?”
Tiêu Cận Ngôn ngẩng đầu lau đi vết máu trên trán, rồi lại vỗ nhẹ, phủi đi vết nước trà trên quần áo, bình thản bước tới như không có chuyện gì: “Thấy tinh thần ông vẫn tốt, vẫn còn sung sức là cháu yên tâm rồi.”
Ông cụ Tiêu bực bội nói: “Cháu bớt bớt đi.

Mau qua đây, cháu đã bao lâu không gặp bọn trẻ rồi.”
“Đúng đó cậu chủ.” Bác Lâm bế Tiểu Viên Nguyệt với: “Cậu chủ bế Tiểu Viên Nguyệt đi, con bé lớn nhanh quá, trông lớn hơn lần trước rất nhiều.”
Tiêu Cận Ngôn nhìn Tiểu Viên Nguyệt nhưng không bế cô bé.
“Cháu không bế con bé đâu ạ, tay cháu còn đang xách đồ nên không rảnh tay.”
Ông cụ Tiêu lại tức điên lên: “Tay phải cháu đang xách đồ? Còn tay trái thì sao? Sao nào, tay trái cũng gãy nốt rồi hả? Đến con gái mình cũng không muốn bế ư?”
Tiêu Cận Ngôn không giải thích, chỉ nói: “Cháu còn có việc phải đi ngay.

Ông nội, đây là máy mát xa cho ông, còn một số thứ khác nữa, lát nữa Hạo Đặc sẽ mang tới.

Sau này ông đều có thể dùng đến chúng.”

“Ý cháu là gì? Sau này cháu không định đến đây nữa hả? Được, cháu không đến thăm lão già này cũng được, nhưng đến con ruột mình cáu cháu cũng không muốn ngó ngàng đến ư?”
“Bọn trẻ đã có Tiểu Tinh Tinh chăm sóc, cháu rất yên tâm.”
“Nói xằng nói bậy!” Ông cụ Tiêu nổi giận, vỗ mạnh vào bàn một cái, gầm lên: “Cháu là bố ruột của bọn trẻ, bây giờ cháu lại đẩy hết trách nhiệm cho Tiểu Tinh Tinh, cháu có còn là đàn ông không?”
Tiêu Cận Ngôn không nói gì, cứ để mặc cho ông cụ trút giận.
Anh cụp mắt xuống, nói: “Cháu sắp kết hôn rồi.”
“Cháu nói cái gì?”
“Cháu nói.” Tiêu Cận Ngôn hít một hơi thật sâu: “Cháu đã cầu hôn rồi và cháu sẽ kết hôn sớm ạ.”
“Cháu dám?”
“Ông nội.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Cháu đã phạm sai lầm một lần rồi, lần này, cháu sẽ không sai nữa.

Cháu đã chờ đợi lễ cưới này sáu năm trời, cháu không thể từ bỏ nó.”
Ông cụ Tiêu tức đến mức cả người run lên: “Hôm nay cháu đến đây để nói cho ông biết tin tức này ư?”
“Vâng.”
“Được!” Ông cụ Tiêu chỉ ra cửa: “Bây giờ cháu đã nói xong rồi, cháu có thể cút ra khỏi đây rồi! Bắt đầu từ hôm nay, ông không có đứa cháu trai như cháu.

Cháu cứ chăm lo tốt rồi cho người phụ nữ ở bên ngoài đó rồi sống cả đời với cô ta đi, đừng có hối hận!”
Tiêu Cận Ngôn ưỡn thẳng lưng dậy, nói: “Cháu sẽ không hối hận, không thể kết hôn và chung sống cả đời với cô ấy cháu mới hối hận.”
“Cháu…”
Thấy ông cụ Tiêu đã tức giận đến mức bệnh cao huyết áp sắp tái phát, bác Lâm vội bước tới ngăn Tiêu Cận Ngôn lại: “Cậu chủ, cậu đừng nói nữa.

Gần đây sức khỏe của ông chủ đã tốt lên rất nhiều, cậu đừng khiến ông ấy tức giận quá rồi lại không hay…”
“Bác Lâm, đừng ngăn nó, cứ để nó nói.”
“Ông chủ…”

“Lời tôi nói mà bác không nghe à? Tôi nói rồi, bác không được ngăn nó, tôi rất muốn biết người phụ nữ đó có gì tốt đáng để nó ruồng bỏ vợ con, ngay cả một gia đình đang êm ấm tốt đẹp nó cũng không cần nữa!”
Người lớn cãi nhau khiến bọn trẻ cũng sợ hãi…
Tiểu Viên Nguyệt sợ hãi khóc ré lên, Tiểu Dương cũng chạy tới nhào vào lòng Tô Cẩm Tinh, rụt rè hé mắt nhìn ra ngoài rồi lại vùi đầu vào lòng mẹ như một chú đà điểu con.
Tô Cẩm Tinh vừa vỗ về con trai, vừa nói: “Bác Lâm, bác đưa Tiểu Viên Nguyệt để cháu bế ạ.”
Bác Lâm không dỗ được Tiểu Viên Nguyệt nên đành phải đặt con bé vào lòng mẹ ruột, tự trách: “Viên Nguyệt luôn thích cười, bác chưa thấy con bé khóc bao giờ.

Sao hôm nay con bé lại khóc lớn như vậy, khóc đến mức khiến người khác nghe đau lòng…”
Ông cụ Tiêu tức giận đến mức ném cây gậy chống về phía Tiêu Cận Ngôn, nói: “Đến bác Lâm còn thương con gái cháu hơn cháu đấy!”
Chiếc gậy bay thẳng đến chỗ Tiêu Cận Ngôn, vừa khéo đập trúng lên cánh tay trái của anh.
Tư thế đứng vốn đang thẳng tắp như cây bút của Tiêu Cận Ngôn hơi lay động, anh nghiến răng, gân xanh nổi lên, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

Anh nhắm mắt lại, yên lặng chờ cho cơn đau đớn này qua đi.
May là Viên Nguyệt nằm trong vòng tay của mẹ liền nhanh chóng nín khóc, nhưng vẫn sụt sịt đầy vẻ ấm ức, tủi thân.
Tiểu Dương ló đầu ra khỏi lòng mẹ, kéo tay em gái, nhẹ nhàng dỗ dành: “Viên Nguyệt đừng khóc nữa.

Đừng khóc, bố không có ở đây, anh trai sẽ bảo vệ em.”
Có lẽ giữa anh em ruột thật sự có thần giao cách cảm.

Tiểu Viên Nguyệt kéo tay anh trai, thật sự không còn sụt sịt nữa.
Tô Cẩm Tinh đứng dậy, nói với ông cụ Tiêu: “Ông nội, hai người từ từ nói chuyệnạ, cháu xin phép đưa bọn trẻ về trước.

Bọn trẻ còn nhỏ nên thực sự rất sợ những cuộc cãi vã như thế này.”

“Không sao, cháu cứ ở lại đây đi, người nên đi là nó mới đúng.” Ông cụ Tiêu nhíu mày, lại chỉ về phía cửa: “Cận Ngôn, ông cho cháu một cơ hội cuối cùng, nếu cháu nhất quyết đi theo con đường riêng của mình, vậy thì hôm nay sau khi cháu bước chân qua cánh cửa kia, sau này đừng bao giờ quay lại nữa.

Nếu bây giờ cháu nhận sai với Tiểu Tinh Tinh, xin con bé tha thứ, sau này đối xử tốt với bọn trẻ thì cháu vẫn là cháu trai tốt của nhà họ Tiêu.”
“Ông nội, bọn cháu thật sự đã…”
“Tiểu Tinh Tinh, cháu đừng nói gì hết, hôm nay ông phải tỏ thái độ rõ ràng với thằng nhãi chết tiệt này!”
Tiêu Cận Ngôn bất lực cười khổ: “Ông nội, có những chuyện cháu thật sự không thể nói với ông được.”
“Rốt cuộc bí mật đó lớn đến đâu mà ngay cả một lão già như ông cũng không thể biết? Nếu cháu thật sự đã đăng ký kết hôn với người phụ nữ đó, ông vẫn có thể nhờ Cục dân chính thu hồi lại, không cấp giấy chứng nhận kết hôn cho hai đứa nữa.”
“Ông nội, xin ông tha thứ cho cháu.

Cháu chỉ có thể nói với ông rằng, tất cả những việc cháu làm đều có nỗi khổ tâm của cháu.

Cháu có cái lý của cháu, người khác không thể hiểu được.”
“Nói nhăng nói cuội! Cháu đúng là khiến ông tức chết đi được.

Cháu…”
Thấy hai ông cháu nhà họ lại sắp cãi cọ ầm ĩ, Tiểu Viên Nguyệt lại sắp khóc ré lên, bác Lâm vội vàng bước tới dắt tay Tiểu Dương, tiễn ba mẹ con Tô Cẩm Tinh ra cửa, nói: “Tiểu Tinh Tinh, cháu đưa bọn trẻ về trước đi, đừng để bọn trẻ bị sợ.”
Tô Cẩm Tinh một tay bế con gái, một tay dắt con trai, nhìn ông cụ Tiêu và Tiêu Cận Ngôn vẫn đang đối đầu với nhau, cô thở dài nói: “Bác Lâm, sau này nhờ bác chăm sóc cho ông nội ạ.

Trong tương lai, có thể cháu sẽ đưa bọn trẻ ra nước ngoài sinh sống, cháu cũng sẽ thường xuyên gọi video về cho ông nội, để ông ngắm nhìn bọn trẻ.”
Sự đã đến nước này, bác Lâm cũng biết tất cả đã không thể cứu vãn, chỉ đành thở dài gật đầu đáp: “Được, Tiểu Tinh Tinh, sau khi ra nước ngoài cháu phải tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé.

Còn nữa, người bố mới mà Tiểu Dương vừa nói ấy, anh ta có phải người đáng tin cậy không?”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười gật đầu: “Con người anh ấy rất tốt, bác yên tâm ạ.”
“Vậy thì tốt, mấy năm qua cháu cũng chịu nhiều cực khổ rồi, sau này… hãy sống thật vui vẻ nhé.”
Mắt Tô Cẩm Tinh hơi đỏ lên: “Bác và ông nội cũng vậy ạ.”
“Được rồi, cháu đi đi.”

Khi ba mẹ con họ ra đến cổng, Tiểu Chu không biết đã đứng đợi ở đó từ lúc nào.
Thấy bọn họ đi ra, cậu ta liền giúp Tô Cẩm Tinh mở cửa xe một cách thuần thục, còn điều chỉnh ghế dành cho trẻ em, nói: “Cô Tô, tiên sinh đã dặn tôi đợi cô ở đây sau đó đưa cô và bọn trẻ về.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu, cùng bọn trẻ lên xe.
Chiếc xe dần dần chuyển bánh theo con đường ngoằn ngoèo.

Ở đằng sau, căn nhà của nhà họ Tiêu dần khuất dạng.
“Bây giờ tiên sinh đang ở đâu?”
“Anh ấy… đang bận, sắp ra nước ngoài rồi nên anh ấy cũng đang hoàn thiện những công việc cuối cùng, còn phải thu xếp ổn thỏa mọi thứ ở đây.”
“…Được, tôi biết rồi.”
“Cô Tô, tiên sinh dặn tôi nói lại với cô là, tối hôm nay có thể anh ấy sẽ không về, cô hãy ngủ trước đi ạ.”
“Anh ấy bận rộn đến vậy ư?”
“Anh ấy nói, vẫn còn một chuyện cuối cùng, chuyện đó rất quan trọng.”
Tô Cẩm Tinh hỏi: “Tiểu Chu, tôi muốn hỏi anh một chuyện, anh có quen tổng giám đốc Quách không?”
Nghe thấy cái tên này, bàn tay đang cầm vô lăng của Tiểu Chu vô thức siết chặt lại: “Cô Tô, sao cô lại đột nhiên hỏi về người này?”
“Hôm nay anh ta đến tìm tôi, bảo tôi hãy rời xa tiên sinh, nói tôi làm ảnh hưởng xấu đến tương lai tốt đẹp của tiên sinh.”
Tiểu Chu đáp: “Cô Tô, cô đừng quan tâm đến những chuyện đó.

Tiên sinh nợ ân tình của người ta, nhưng anh ấy đã đền đáp lại gấp mười lần, gấp trăm lần.

Mấy hôm nữa phiên tòa sẽ mở, đợi vụ án kết thúc, cô và anh ấy đi thật xa khỏi nơi này.

Để có được ngày đó, tiên sinh đã nỗ lực và cố gắng rất lâu, cuối cùng anh ấy cũng có thể được như ý muốn, thật sự là không dễ dàng gì…”
“Nhưng tổng giám đốc Quách đó đã biết hoa viên Tường Vi rồi.”
“Cái gì?”
“Hôm nay chính người của anh ta đã đưa Viên Nguyệt qua đây.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận