Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


Sau khi nhìn thấy rõ người tới là ai, Tiêu Cận Ngôn nói với người trong điện thoại: “Đêm nay cậu cứ canh giữ dưới lầu, không được phép rời một bước.”
Tiểu Chu chưa kịp nói gì thì anh đã nhanh chóng cúp điện thoại.
Người đến cũng là người quen, nhưng đáng tiếc đến với mục đích xấu.
“Chủ tịch Tiêu thật sự là một người cá tính nhỉ, ngay cả tiền đồ dễ như trở bàn tay mà cũng không muốn, lại vì một người phụ nữ mắc bệnh ung thư mà từ bỏ ư?”
Tiêu Cận Ngôn đứng thẳng người, mím chặt môi: “Đã muộn như vậy rồi, anh không làm chó giữ nhà cho chú Hình, còn theo tôi tới đây à?”
Quách Khánh An phì cười: “Đúng vậy, tôi là chó giữ nhà, tôi đã ở bên chú Hình mười mấy năm, làm con chó vẫy đuôi mừng chủ cho ông ấy.

Thế nhưng ông ấy vẫn không hề để ý đến tôi, tất cả đều muốn giao cho anh, ngay cả một chút xíu cũng không hề để cho tôi.”
Tiêu Cận Ngôn nói: “Anh muốn nói gì?”
“Tôi có cách giấu giếm chú Hình để anh và cô Tô rời khỏi đây, vĩnh viễn không để cho chú Hình tìm được.”
Đôi mắt của Tiêu Cận Ngôn nheo lại một cách nguy hiểm.
Quách Khánh An cười: “Anh để Tiểu Chu ở lại hoa viên Tường Vi canh giữ thì có ích lợi gì? Người của chú Hình đã qua đó hết rồi, một mình Tiểu Chu thì có thể chống cự được bao lâu? Ba người họ, một người phụ nữ, hai trẻ em và một bà già thì có thể trốn đi đâu chứ?”
“Chú Hình đã phái người qua đó ư?”
“Đúng vậy, chủ tịch Tiêu à, anh gian ngoan mất linh rồi.

Hơn nữa anh với cô Tô kia thật giống nhau.

Hôm nay tôi đã nói hết lời với cô ta mà cũng không thuyết phục được, hai người đúng là nồi nào úp vung nấy, đều là đồ não tàn.”
Tiêu Cận Ngôn tức giận bèn nhấc cổ áo anh ta lên, nhấc đến nỗi hai chân Quách Khánh An rời khỏi mặt đất: “Anh đã nói gì với cô ấy?”
Quách Khánh An cười một cách vô lại: “Cũng không có gì, chỉ là ông cụ bảo tôi nói lại những lời đó với cô ta mà thôi.


Không cần tôi nói thì anh cũng biết là chuyện gì rồi nhỉ? Còn nữa chủ tịch Tiêu, tôi nghĩ bây giờ anh không nên chĩa mũi dùi vào tôi, dù sao… vợ con của anh đều đang nằm trong tay của chú Hình.”
Tiêu Cận Ngôn tức giận ném anh ta sang một bên, ngồi lên xe máy chuẩn bị bỏ đi.
Nhưng Quách Khánh An cười sặc sụa sau lưng anh: “Bây giờ anh về chỉ sợ đã quá muộn rồi.

Không phải anh không biết thủ đoạn của chú Hình, chờ khi anh về tới thì e rằng cô Tô đã…”
Bàn tay đang nắm chặt tay lại bị siết chặt hơn, cả người anh run lên, từ kẽ răng rít ra từng chữ: “Đồ, khốn, nạn!”
“Tôi khốn nạn ư? Hôm nay tôi tới đây để giúp anh.

Mặc dù những người đó trên danh nghĩa là người của chú Hình nhưng bây giờ họ đang tuân theo lệnh của tôi.” Quách Khánh An mỉm cười và sửa sang lại nút cổ áo lộn xộn mà Tiêu Cận Ngôn đã kéo ra, cực kỳ thương xót nói: “Ôi, bộ đồ thủ công tôi vừa đặt làm riêng đã bị chủ tịch Tiêu xé nát rồi.”
Tiêu Cận Ngôn nghe thấy ý của anh ta thì nhắm mắt thở ra một hơi dài: “Nói đi, điều kiện của anh.”
“Quỳ xuống.”
“Cái gì?”
“Tôi muốn anh quỳ xuống.” Quách Khánh An nói: “Đáng lẽ là tôi sẽ kế thừa tất cả của ông cụ Hình, thế nhưng giữa đường lại bị anh cướp hết.

Anh có biết loại cảm giác tức giận khi mà phải chịu nhục trong nhiều năm đề được vinh quang lại bị huỷ hoại trong chớp mắt là như thế nào không? Chủ tịch Tiêu, anh không hiểu được đâu.

Anh vừa sinh ra đã là con vàng con bạc, vừa có năng lực, trong nhà lại có gia sản để kế thừa, thậm chí có khả năng khiến cho ông cụ xem trọng mà không tiếc bằng mọi giá truyền hết tài sản cho anh.

Còn tôi thì sao? Anh nói đúng, tôi chính là con chó giữ nhà cho ông cụ Hình, nhưng cho dù tôi chỉ là một con chó, tôi đã đi theo ông ấy nhiều năm như vậy nên tôi không phục.

Dựa vào cái gì mà ông cụ Hình lại liều mạng giao hết cho anh những thứ tôi đã vất vả theo đuổi, còn anh lại không hề ngó ngàng gì tới chứ?”
Tiêu Cận Ngôn nhìn chằm chằm vào anh ta: “Tổng giám đốc Quách, đây là quyết định của chú Hình, không liên quan gì đến tôi.


Huống chi ông ấy muốn cho tôi nhưng tôi lại không muốn nhận, không phải tôi tranh giành với anh.”
“Tôi chính là không vừa mắt với thái độ của loại người cao cao tại thượng như anh, không thèm để ý đến của cải ở trong tay quá dễ dàng như anh!” Quách Khánh An cười gằn: “Trong mắt ông cụ, anh vẫn luôn ưu việt hơn tôi.

Anh là người, còn tôi là một con chó nhưng tôi không đồng ý.

Hôm nay tôi muốn anh phải quỳ trước mặt tôi nói anh sai rồi, nếu không hôm nay ở dưới lầu hoa viên Tường Vi cũng có ít nhất năm sau mươi người.

Cứ cho là một người tầm nửa tiếng thì khoảng một ngày một đên là nhiều nhỉ? Anh có chắc cô Tô của anh chịu được chứ?”
“Anh…”
“Thế nào, còn định đánh tôi à? Đến đây, đánh chỗ này này.” Quách Khánh An trắng trợn chỉ vào đầu anh ta: “Anh đánh tôi một cái thì con trai của anh sẽ bị đánh mười cái, anh mắng tôi bao nhiêu câu thì con gái của anh sẽ bị ném xuống từ bấy nhiêu đó tầng lầu.

Còn có cô Tô, cục cưng yêu dấu của anh nữa.

Chậc chậc, trước đó tôi tò mò không biết rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào mà lại khiến anh hồn xiêu phách lạc, sau khi tôi gặp được thì mới biết thật là xinh đẹp.

Nói vậy, chắc các anh em dưới lầu của tôi cũng sẽ cảm thấy như thế.”
Hai tay buông thõng hai bên người anh siết chặt, lồng ngực phập phồng dữ dội.
“Sao hả? Nghĩ kỹ chưa? Chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại thì ba cục cưng yêu dấu của anh sẽ bình an vô sự.


Tôi sẽ cho anh ba giây cuối cùng để suy nghĩ.”
Nói xong, Quách Khánh An nhấc điện thoại và bấm một dãy số.
“Ba.”
“Bíp.” Điện thoại được kết nối.
“Hai.”
“A lô, tổng giám đốc Quách.” Có người đã nghe máy.
“Một.”
“Chờ đã.” Tiêu Cận Ngôn nghiến răng nói: “Chỉ cần tôi quỳ xuống, anh có thể đảm bảo an toàn cho họ và để chúng tôi rời khỏi đây một cách an toàn và không bao giờ bị chú Hình tìm thấy không?”
Quách Khánh An khó có thể kiềm chế được niềm hưng phấn: “Đương nhiên, ông cụ đã lớn tuổi, không thể nào tự mình làm hết mọi chuyện.

Chỉ cần tôi muốn che mắt bịt tai ông ấy thì ông ấy sẽ không biết gì hết.

Cuối cùng không thể tìm thấy anh thì đành phải giao hết cho tôi thừa kế, chúng ta đạt được ước nguyện, hai bên cùng thắng.”
“Cúp điện thoại.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Lập tức.”
Quách Khánh An biết mình sắp đạt được thứ mình muốn, ánh mắt kích động sáng lên, vội vàng cúp điện thoại: “Chủ tịch Tiêu đã quỳ được chưa?”
Rầm, ầm ầm.
Sấm sét nổ trên đầu, đinh tai nhức óc và những hạt mưa lớn nặng nề từ trên trời rơi xuống.
Quách Khánh An nghĩ còn chưa đủ, bật chức năng quay video của điện thoại di động, hướng vào anh: “Đừng kéo dài thời gian nữa chủ tịch Tiêu, trời sắp mưa rồi, cô Tô sợ sét lắm, anh không định về sớm để ở bên cô ta sao?”
Tiêu Cận Ngôn hít sâu một hơi, nghiến răng nói: “Hy vọng anh nói lời giữ lời.”
“Cho dù tôi có giữ lời hay không thì chủ tịch Tiêu à, anh không còn lựa chọn nào khác, đúng không? Mau quỳ xuống.

Thời gian ghi hình chỉ có năm phút, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Rầm rầm xẹt.
Lại một tiếng sấm khác vang lên khắp bầu trời đêm.
Anh ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời đêm nay tối đen như mực, không có một ngôi sao nào cả.

“Nhanh! Tôi không đủ kiên nhẫn như thế đâu.”
Đầu gối của anh dần dần cong xuống, bịch một tiếng, anh đã quỳ mạnh trên mặt đất.
Quách Khánh An cầm điện thoại di động lên, cười điên cuồng: “Ha ha ha ha, Tiêu Cận Ngôn, con vàng con bạc cũng có ngày này sao? Mau, mau cầu xin tôi, tôi sẽ tha cho vợ con của anh.”
“Cầu xin anh…” Tiêu Cận Ngôn gục đầu: “Tha cho họ, cầu xin.”
Quách Khánh An vẫn chưa hài lòng: “Nói rõ ràng, ai đang cầu xin tôi?”
“… Tiêu Cận Ngôn.”
“Nói hết câu, Tiêu Cận Ngôn làm gì?”
Gân xanh trên chiếc cổ ***** **** của anh nổi lên dữ dội, anh gào thét: “Tôi, Tiêu Cận Ngôn quỳ xuống cầu xin anh hãy buông tha cho vợ con tôi.”
“Không đủ, dập đầu.”
“…”
“Mau lên!” Quách Khánh An đá vào cánh tay trái bị thương của anh, vết thương vừa mới hồi phục trong chốc lát đã rách ra, máu chảy ròng ròng, đỏ tươi nhớp nháp chảy xuống cẳng tay đến đầu ngón tay, từ từ rơi xuống, cuối cùng cũng bị nước mưa cuốn trôi không để lại dấu vết nào cả.
Anh đau đớn quay người ngồi gục dưới mưa, mặc cho mưa trút xuống anh ướt sũng như chuột lột.
Anh nghiến chặt răng, dùng hết sức nâng cánh tay trái lên, bất kể đau đớn thế nào cũng cố chắp tay trước trán, chậm rãi dập đầu xuống: “Tôi, Tiêu Cận Ngôn, cầu xin anh hãy tha cho họ…”
“Ha ha ha ha ha ha ha…”
Tiếng cười không kiềm chế được của Quách Khánh An vang vọng cả bầu trời đêm.
Rầm rầm rầm.
Ba tiếng sét đánh liên tiếp vang lên làm rung chuyển cửa sổ của các ngôi nhà.
Hóa ra là Tô Cẩm Tinh rất sợ sấm sét, Tiểu Dương và Viên Nguyệt cũng bị di truyền từ cô, Tiểu Viên Nguyệt không thể ngừng khóc, còn Tiểu Dương cứ gục đầu vào lòng cô và cơ thể cứ run rẩy: “Mẹ, con sợ…”
“Đừng sợ, đừng sợ, có mẹ ở đây.”
“Nhưng hình như mẹ cũng đang run.”
“Mẹ không sao, Tiểu Dương đừng sợ, đây là siêu nhân đang bảo vệ loài người.”
Tiểu Dương bẹt miệng, cố gắng chịu đựng trong nước mắt: “Mẹ, con lại vừa mơ thấy bố.”
“Thật sao? Con đã mơ thấy gì?”
“Con mơ thấy…” Tiểu Dương ngẩng đầu, nước mắt lập tức rơi xuống: “Con mơ thấy bố bị kẻ xấu đánh bại, trên người đầy máu…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận