Bấy giờ Tô Cẩm Tinh mới nhận ra là mình bị anh đùa, cô tức giận đẩy anh ra: “Anh gạt em?”
“Được rồi, được rồi, không gạt em nữa, vừa rồi chỉ em chỉ chạm vào một chút thôi, chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ, không sao đâu.”
Suy cho cùng thì cô vẫn thấy thương anh nên dùng tay xoa xoa ống tay áo của anh một cách thận trọng, dè dặt, hoàn toàn không dám dùng lực mạnh: “Chắc là anh rất đau nhỉ.
Mà này, thạch cao trên cánh tay anh đâu?”
“Anh tháo ra rồi.”
“Sao anh có thể tháo nó ra chứ? Ngộ nhỡ cánh tay anh lại bị làm sao thì sao? Sau này làm sao mà ôm em… và các con được?”
Tiêu Cận Ngôn hôn trộm lên má cô một cái, đáp: “Em yên tâm đi, anh dùng một tay vẫn có thể ôm được em.”
“Nhưng em muốn bế kiểu công chúa.” Tô Cẩm Tinh khẽ đẩy anh ra, kéo giãn khoảng cách, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh phải nhớ, bây giờ anh không chỉ có một mình anh nữa.
Anh là chồng sắp cưới của em, là bố của hai đứa trẻ, em và các con cần dựa vào anh, cần anh bảo vệ đó.”
“Ừm, anh nhớ rồi.” Tiêu Cận Ngôn khẽ gật đầu: “Em ngoan một chút để anh ôm.”
Tô Cẩm Tinh mềm nhũn người, ngoan ngoãn để mặc cho anh ôm: “Anh nói thật cho em biết đi, có phải vị ân nhân đó vẫn đang làm khó anh không? Không biết Tiểu Chu có nói với anh không, nhưng hôm nay tổng giám đốc Quách kia đã tới tìm em, còn đưa Tiểu Viên Nguyệt đi nữa.
May mà không có chuyện gì xảy ra, anh ta chỉ đưa con bé về nhà ông nội thôi.
Nhưng tổng giám đốc Quách kia đã nói rõ ràng với em rằng, ân nhân không muốn em ở bên cạnh anh, ông ta muốn em chủ động rời khỏi anh…”
“Vậy em có đồng ý rời xa anh không?”
“Em…” Tô Cẩm Tinh cắn môi, nói: “Chắc chắn là em không đồng ý rồi.
Chúng ta khó khăn lắm mới đi được đến ngày hôm nay, sao em có thể nỡ lòng làm thế được.
Nhưng… hình như vị ân nhân đó của anh có quyền uy rất lớn, ông ta có thể dễ dàng đưa Tiểu Viên Nguyệt đi, hơn nữa ông ta cũng biết trường mà Tiểu Dương đang theo học, em thật sự rất sợ…”
“Đừng sợ.” Tiêu Cận Ngôn khẽ hôn lên mi tâm Tô Cẩm Tinh: “Kết thúc rồi, hôm nay mọi chuyện đều kết thúc rồi.”
Lòng Tô Cẩm Tinh hơi chùng xuống: “Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Có phải anh và vị ân nhân đó lại làm một thỏa thuận khác không? Lần trước là cánh tay, lần này là gì? Là cánh tay còn lại ư? Hay là chân?”
Tiêu Cận Ngôn khẽ véo mũi cô, đáp: “Em nghĩ cái gì vậy? Ông ta cũng là thương nhân, sao qua miệng em lại biến thành một tay xã hội đen thế nhỉ?”
“Nhưng cánh tay của anh…” Tô Cẩm Tinh nói: “Em nghe nói có người dùng tiền, có người dùng tâm ý, có người dùng tình cảm để trả ơn, thật sự chưa bao giờ nghe nói đến chuyện có người dùng cánh tay cả để báo ân cả.
Chẳng phải giống hệt như đám xã hội đen chém chém gϊếŧ gϊếŧ nhau trên phim ảnh sao?”
“Không có gì ghê gớm hết.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Chỉ là vị ân nhân đó quả thực đã từng giúp đỡ anh, nếu không có ông ấy thì có lẽ cái mạng này của anh đã không còn nữa.
Ân tình của ông ấy thực sự quá lớn.”
Tô Cẩm Tinh mơ hồ gật đầu: “Ơn cứu mạng… quả thực rất lớn.”
“Nhưng bây giờ mọi chuyện đã ổn rồi.
Chúng ta chỉ chờ vụ kiện kết thúc, giải quyết mọi ân oán của sáu năm qua rồi cùng rời khỏi đây thôi.
Tiểu Dương, Tiểu Viên Nguyệt và cả mẹ em nữa, chúng ta sẽ cùng đi.
Anh sẽ sai người vào công ty em và anh sẽ quản lý nó từ xa, sẽ không để xương máu của bố em bị mai một đâu.”
“Vâng.” Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Còn anh thì sao?”
“Anh đã có em rồi.”
“Nhưng em không thể cho anh một tương lai tươi sáng như ân nhân của anh được.”
“Em không cần cho anh điều gì hết, chỉ cần em luôn ở bên cạnh anh thôi, như vậy là đủ rồi.”
Tô Cẩm Tinh hơi áy náy: “Tiên sinh, vì em mà anh từ bỏ tương lai tốt đẹp như vậy, anh có hối hận không?”
“Sẽ không đâu.
Anh biết bản thân mình muốn gì, vì thế anh sẽ không bao giờ hối hận.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Vậy thì tốt, đợi vụ kiện kết thúc, chúng ta sẽ lập tức rời đi.”
“Còn một ước nguyện của em…” Tiêu Cận Ngôn thở dài buồn bã: “Ước nguyện của em là được một lần ngắm tuyết rơi ở thành phố H.”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Anh đừng để tâm đến ước nguyện đó.
Những việc em viết trong danh sách ước nguyện đó đều là những điều em lúc mình đang trong thời kỳ trẻ con, ấu trĩ.
Bây giờ đọc lại cảm thấy thật ngu ngốc biết bao, anh đừng coi là thật ạ.
Hơn nữa ngoài việc đó ra, những ước nguyện khác anh đều giúp em hoàn thành rồi, như vậy cũng đã đủ rồi.”
“Không, không đủ.” Anh khẽ nói: “Chỉ cần là việc em muốn làm, anh nhất định sẽ giúp em làm nó.
Cẩm Tinh, ngày hôm đó trên vòng đu quay khổng lồ, em vẫn chưa thực sự đồng ý sẽ gả cho anh.
Nếu thành phố H thật sự có tuyết rơi, em không bao giờ được hối hận đâu.”
Tô Cẩm Tinh cảm thấy hơi buồn cười: “Đó rõ ràng là ước nguyện của em mà anh còn để tâm hơn em ư? Thật ấu trĩ.”
“Anh không biết nữa.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Cẩm Tinh à, em biết không, anh thật sự nhớ khi cả hai chúng ta còn rất ngây thơ và ấu trĩ.
Trước đây anh từng ảo tưởng rằng, nếu ngủ một giấc rồi tỉnh lại, phát hiện ra mình vẫn mặc bộ đồng phục của trường Tứ Trung, vậy thì thật tốt biết bao.
Anh sẽ trèo lên cây đa to trong sân nhà em, má Phúc sẽ giúp anh canh chừng.
Anh sẽ đứng dưới cửa sổ đợi em nhảy xuống từ ban công, em mặc chiếc váy hoa nhí do chính tay anh chọn, nhảy vào lòng anh…”
Tô Cẩm Tinh hơi khựng lại: “Váy hoa nhí? Anh chọn?”
Tiêu Cận Ngôn lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, bèn vội vàng bổ sung: “Trước đây anh vẫn luôn chọn mua cho em rất nhiều váy, vẫn luôn cất nó trong tủ, không có cơ hội nhìn em mặc chúng.
Có váy màu trơn, có váy kẻ ô, cũng có cả váy hoa nhí.
Nhưng có một điểm mà anh phải tán thành là, em mặc váy thực sự rất đẹp.”
Mặt Tô Cẩm Tinh đỏ bừng, cúi đầu nói: “Em nói với anh nghe này, trước đây em rất bướng bỉnh, Tiêu Cận Ngôn bảo em mặc váy hoa nhí, em sẽ khăng khăng chọn họa tiết khác chọc anh ta tức chết.”
“Vậy ư?”
“Đúng vậy.
Nhưng sau đó em cũng dần dần nhận ra là họa tiết hoa nhí rất hợp với em.
Em không cần vì anh ta mà cự tuyệt một họa tiết vốn rất hợp với mình, sau này nếu anh thích, em sẽ thường xuyên mặc váy hoa nhí.”
“Vì anh ư?”
“Ừm.” Tô Cẩm Tinh đáp: “Vì anh.”
“Vậy anh tốt số hơn Tiêu Cận Ngôn rồi.”
“Đương nhiên rồi, anh ta…” Nhắc đến Tiêu Cận Ngôn là nụ cười của Tô Cẩm Tinh hơi có chút miễn cưỡng: “Lần trước em tình cờ gặp anh ta, anh ta nói anh ta cũng có đối tượng muốn kết hôn rồi.”
“Trong lòng em thấy khó chịu ư?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Không khó chịu, em mừng cho anh ta, thật lòng đấy.”
“Em tha thứ cho những chuyện khốn nạn mà anh ta làm với em ư?”
Tô Cẩm Tinh do dự một lúc rồi đáp: “Nói tha thứ thì thực ra cũng không hẳn là vậy.
Trong lòng hận anh ta mới bàn đến chuyện tha thứ.
Em đã không còn hận anh ta nữa, chuyện của quá khứ đều bay đi như làn khói.
Nếu không có sự tuyệt vọng của anh ta thì em cũng sẽ không gặp được anh.
Vì thế… cứ coi như là sự bù đắp của đôi bên đi.”
Tiêu Cận Ngôn liếm môi, cảm thấy trong lòng rất nhẹ nhõm: “Em thật sự không còn hận anh ta nữa ư?”
“Em không có bất cứ hi vọng gì đối với anh ta, cũng không còn hận nữa.
Em và anh ta đã hoàn toàn kết thúc rồi, đôi bên cũng có cuộc sống của riêng mình.
Chúng ta phải nhìn về phía trước, đúng không?”
“Ừm, đúng vậy.”
Tô Cẩm Tinh nói: “Nếu đã vậy thì anh có thể đồng ý với em một chuyện không?”
“Là chuyện gì?”
“Để em xem vết thương của anh!”
Tô Cẩm Tinh giãy ra khỏi vòng tay Tiêu Cận Ngôn, kéo khóa áo khoác ngoài, cởi nó rat reo lên chiếc giá bên cạnh, sau đó là áo phông đen bên trong.
“Trời ơi…” Tô Cẩm Tinh thốt lên.
Cánh tay trái của anh đã bị ngấm nước mưa quá lâu, rìa vết thương đã thấm nước đến mức trắng bệch, sưng phồng lên.
Hơn nữa, có thể thấy rõ ràng là chỗ khâu đã bị bung ra, những vết thương mỏng dày đặc đan xen nhau, những mảng máu trắng và đỏ thẫm quyện vào nhau khiến người ta nhìn mà sửng sốt.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cau lại, Tiêu Cận Ngôn an ủi: “Không sao đâu Cẩm Tinh, em đừng hoảng sợ.”
“Sao lại biến thành thế này? Hôm nay rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với anh?”
“Anh đã nói là không sao mà.
Chỉ là trời mưa nên đường trơn, lúc lái xe về anh bị ngã hơi nặng một chút thôi.
Mất một lúc lâu không đứng dậy được, bị ngâm nước một lúc nên thành ra thế này.”
“Em không tin.” Tô Cẩm Tinh nói, “Lần trước anh cũng nói dối em, gạt em là bị tông vào tường.”
“Lần này anh không gạt em đâu.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Thật đấy.”
Tô Cẩm Tinh ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt Tiêu Cận Ngôn, thấy anh vô cùng nghiêm túc và chắc chắn, cuối cùng cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh phải cẩn thận một chút, em cũng đâu có giục anh về sớm đâu, anh lái xe chậm một chút.”
“Nhưng em sợ sấm sét, anh muốn mau chóng về để ở cạnh em.”
Nghe Tiêu Cận Ngôn nói vậy, Tô Cẩm Tinh lại thấy sống mũi cay cay: “Hóa ra là vậy… không sao đâu, sau này em sẽ không sợ nữa.
Em đã là mẹ của hai đứa con, em không sợ gì hết.”
“Dù em có là mẹ của bao nhiêu đứa trẻ thì em cũng có thể sợ hãi, sợ thì cứ nói với anh, anh sẽ ở bên cạnh em.”
Tô Cẩm Tinh khịt mũi và cười nói: “Anh đừng làm em khóc, bây giờ em đang rất mạnh mẽ đấy.”
Tiêu Cận Ngôn cũng cười: “Tiểu Tinh Tinh của anh là cô gái kiên cường nhất.”.