“Anh gọi em là gì cơ?”
“Tiểu Tinh Tinh.” Tiêu Cận Ngôn khẽ cười: “Ngày đó ở viện phúc lợi, anh đã nói chuyện rất lâu với Tiểu Hào.
Cậu bé đó cứ như một thiên sứ, hát bài “Little Star” rất hay."
Nghĩ đến Tiểu Hào, trái tim Tô Cẩm Tinh khẽ thắt lại: “Không biết bây giờ thằng bé sống thế nào?”
“Bây giờ cậu bé ấy rất ổn.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Lục Tước nói với anh, hiện giờ Hà Hiểu Hiểu rất vui vẻ.
Trước đây cô ấy luôn ngưỡng mộ em vì em có một đứa con đáng yêu như Tiểu Dương.
Bây giờ bên cạnh cô ấy cũng đã có Tiểu Hào, quan trọng nhất là không cần phải mang nặng đẻ đau cũng có được một đứa trẻ đáng yêu như thế, giống như ông Trời đã tạo ra một cậu con trai cho cô ấy vậy.
Chỉ là hiện tại Tiểu Hào đã quên mất chuyện mẹ mình đã qua đời.
Lần sau gặp mặt, em nhớ phím trước với Hà Hiểu Hiểu để thống nhất với nhau về chuyện của mẹ Tiểu Hào nhé.
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Vâng.”
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trên nét mặt cô vẫn có một chút lo lắng.
“Em vẫn đang lo lắng điều gì ư?”
“Tiên sinh, anh nói liệu có khả năng sau này Tiểu Hào chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ từ bên ngoài mà lại nhớ ra chuyện của mẹ mình không?”
Tiêu Cận Ngôn im lặng một lúc, sau đó mới chậm rãi nói: “Tất cả đều có thể xảy ra, chuyện này không ai có thể đảm bảo chắc chắn.”
“Còn anh thì sao? Anh đã bao giờ gặp tình huống tương tự chưa?”
“… Rồi.”
“Vậy bây giờ anh… đã nhớ lại chuyện bị tách khỏi bố mẹ khi còn bé rồi ư?”
“Không phải, là chuyện khác.” Anh đáp: “Nhưng chuyện đó đã không còn quan trọng nữa.
Tiểu Tinh Tinh, chuyện quan trọng nhất của đời người là lựa chọn.
Thực ra anh và Tiểu Hào rất giống nhau, bọn em đều đã từng gặp phải chuyện rất đau khổ.
Nhưng may mắn là, bọn anh đều có thể có cơ hội chọn lựa.
Hai nhân cách, cả hai đều là một bản thể, vì thế bọn em chỉ cần chọn làm một trong hai là được rồi.”
Tô Cẩm Tinh hơi mơ hồ, không hiểu rõ lắm: “Ý của anh là, giả dụ sau này Tiểu Hào nhớ lại thì cậu vé vẫn có thể lựa chọn nhân cách không nhớ những chuyện kia.
Logic này có vẻ hơi kỳ quái.”
“Đi một bước tính một bước.
Hà Hiểu Hiểu là người lạc quan, Lục Tước cũng là người cẩn thận và chu đáo, có bọn họ chăm sóc, hi vọng Tiểu Hào có thể lớn lên một cách vô ưu vô lo.
Đợi cậu bé lớn hơn chút nữa, kiên cường hơn chút nữa, có thể chấp nhận chuyện đó, như vậy tình hình sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Nét mặt Tô Cẩm Tinh hơi giãn ra, nhẹ nhõm nói: “Đúng vậy, ông Trời rất biết cách sắp đặt.
Hiểu Hiểu luôn không thích kết hôn, sinh con, bây giờ cô ấy đã có Tiểu Hào.
Mẹ Tiểu Hào đã mất, cậu bé lại có một người lạc quan, vui vẻ như Hiểu Hiểu ở bên cạnh, cứ như định mệnh đã định sẵn là họ phải ở bên nhau vậy.
Còn anh… tiên sinh, em thấy, anh cũng được ông Trời phái đến để cứu rỗi em.”
“Tại sao em lại nghĩ như vậy.”
“Vì anh biết và thấu hiểu mọi thứ về em, vì anh đủ yêu em.
Anh cứ như một người đàn ông hoàn mỹ được ông Trời “thiết kế” riêng cho em vậy, còn xuất hiện một cách vừa vặn khi em cần sự giúp đỡ nhất.
Có đôi khi em còn hoài nghi, liệu sự gặp gỡ giữa anh và em có phải là một giấc mơ không? Nếu là mơ, vậy sau khi tỉnh lại có phải em vẫn là một người mắc bệnh ung thu phổi, nằm trên giường bệnh thoi thóp hơi tàn…”
Tiêu Cận Ngôn thô bạo đè sau đầu cô, cúi người hôn lên đôi môi cô.
“Ưm…”
Mạch suy nghĩ của Tô Cẩm Tinh đột nhiên bị gián đoạn.
Khi định thần lại, cô đã thấy hơi thở của mình bị chặn lại, có chút khó thở.
Một lúc lâu sau, tiên sinh mới chịu buông cô ra.
Hai mắt Tô Cẩm Tinh đã bị bao phủ một tầng hơi nước, đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên, cô mắng anh một câu: “Anh có cần phải chặn miệng em một cách nghiêm túc như vậy không?”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười trêu chọc: “Sau này không cho phép em nói những chuyện xui xẻo như vậy nữa, nghe chưa?”
“… Ừm.”
“Ngoan.” Tiêu Cận Ngôn đẩy cô ra: “Em ra ngoài đi, anh đi tắm.”
Tô Cẩm Tinh hơi ngập ngừng, có chút hụt hẫng: “Anh…”
Cô còn tưởng vừa nãy tiên sinh kéo cô vào nhà tắm là muốn…
Bây giờ xem ra có vẻ không phải như vậy?
Là do cô đã nghĩ nhiều ư…
Tiên sinh như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nụ cười trên mặt càng sâu hơn: “Sao em còn chưa đi? Muốn ở lại tắm cùng anh hả?”
“Ai muốn tắm với anh chứ?” Tô Cẩm Tinh gần như hoảng hốt bỏ chạy.
Cô đẩy cửa phòng tắm đi ra, lao thẳng vào phòng ngủ, vùi mặt vào chiếc gối mềm mại.
Thật là… xấu hổ.
Chuyện đó… mặc dù bây giờ xã hội đã cởi mở hơn rất nhiều, nhưng bảo một người phụ nữ như cô chủ động, cô vẫn thấy vô cùng xấu hổ.
Đặc biệt là khi tiên sinh hoàn toàn không có ý đó, dường như tất cả đều là do cô tự ảo tưởng quá nhiều.
Trong phòng tắm, Tiêu Cận Ngôn nhìn bóng lưng vội vã của cô khuất dạng, sau đó anh mới đóng cửa phòng tắm lại.
Anh mở vòi hoa sen hết cỡ, để nước nóng dội xuống đầu mình tựa như làm vậy sẽ cuốn trôi tất cả sự bẩn thỉu trên cơ thể mình.
Trên mặt nổi lên một cơn đau như bị châm chích.
Cơn đau đó làm anh nhớ đến khi nãy trong cơn mưa như trút nước, ở bên cạnh bồn hoa ngoài bệnh viện, anh đã quỳ xuống đất dập đầu với Quách Khánh An, nhưng lại bị anh ta dùng chân đạp lên mặt.
Khuôn mặt anh bị kẹp giữa gót giày lạnh lẽo và mặt đất lạnh lẽo, mài qua mài lại.
Anh nghe thấy tiếng cười điên cuồng đầy vẻ đắc thắng của anh ta: “Tiêu Cận Ngôn, tôi thật không ngờ anh cũng có ngày hôm nay đấy! Vì một người phụ nữ vốn đã không sống được bao lâu mà anh từ bỏ tài sản và quyền thế.
Bây giờ ngay cả tôn nghiêm, danh dự anh cũng không cần nữa sao?”
Tôn nghiêm?
Danh dự?
Đáng mấy đồng chứ?
Tiêu Cận Ngôn của năm xưa là cậu con trai duy nhất của nhà họ Tiêu, là đứa con kiêu hãnh của Trời, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, sở hữu vinh hoa phú quý nhiều không kể xiết, còn có một Tiểu Tinh Tinh xinh đẹp tựa tiên nữ.
Đối với anh mà nói thì tôn nghiêm là thứ rất dễ có được, nhưng có ích gì chứ?
Bây giờ anh đã chẳng còn gì, thứ duy nhất còn lại chỉ là sự tôn nghiêm nực cười đó.
Nếu như lúc đầu anh tỉnh ngộ sớm hơn, từ bỏ sự tôn nghiêm vô dụng này thì anh sẽ có được nhiều thứ hơn.
Không còn tiền bạc, anh có thể kiếm lại; không còn quyền thế, anh có thể giành lại; nếu “tôn nghiêm” có thể đổi lại Tiểu Tinh Tinh, vậy tại sao lại không chứ?
Quách Khánh An cười một lúc lâu, đến cuối cùng lại biến thành khóc, anh ta nói: “Tiêu Cận Ngôn, tôi vẫn là kẻ thua cuộc.”
Khi đó, toàn thân Tiêu Cận Ngôn đã ướt sũng nước mưa, anh đứng dậy khỏi mặt đất, trong lòng có một sự thoải mái và nhẹ nhõm mà trước đây chưa từng có.
Anh đáp: “Ừm.”
“Anh đi đi, ông cụ đã lớn tuổi rồi, cho dù ông ấy có cho tôi tất cả mọi thứ thì đó cũng là vì ông ấy không còn cách nào khác nên mới phải làm vậy, là không có được thứ tốt nhất mới phải chọn thứ tương đối tốt.
Tôi có được tất cả cũng là do anh nhường tôi.”
Tiêu Cận Ngôn không muốn nhiều lời với anh ta, chỉ đáp: “Chuyện anh đồng ý với tôi có tính không?”
Quách Khánh An bật cười ha ha: “Yên tâm đi, tôi đã nói rồi.
Tôi là con chó do ông cụ nuôi, anh không cần cục xương mà ông ta ném cho anh, nó nằm lăn lóc trên mặt đất, bị bẩn nhưng vẫn là cục xương có thịt, tôi vẫn muốn nó.
Còn anh, tốt nhất là mãi mãi đừng bao giờ quay lại đây nữa.”
“Vậy thì tốt.”
Loại người như Quách Khánh An, có nói nhiều với anh ta cũng chỉ vô ích.
Tiểu Tinh Tinh sợ sấm, anh phải nhanh chóng về nhà.
…
Chiều thứ bảy, tòa án chính thức mở phiên tòa.
Tô Cẩm Tinh đã đi đón mẹ từ sớm rồi cùng đến trước cửa tòa án.
“Chào cô Tô, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Một người đàn ông mặc vest và đi giày da bước đến, tươi cười chào hỏi Tô Cẩm Tinh với nụ cười nhẹ trên môi.
Tô Cẩm Tinh hơi ngẩn người, sau đó nói: “Ông là… luật sư Trương?”
“Đúng vậy, chính là tôi.” Luật sư Trương cười ngại ngùng: “Mấy tháng không gặp, tình trạng của cô trông có vẻ tốt hơn rất nhiều.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu đáp: “Hôm nay ông đến là để giúp Dương Tuyết Duyệt và Vương Gia Linh biện hộ đúng không? Là Tiêu Cận Ngôn cử ông đến à?”
“Ồ, không phải vậy, tôi là luật sư đại diện của cô.”
“Tôi ư?” Tô Cẩm Tinh ngạc nhiên: “Nhưng đây là vụ án hình sự, viện kiểm sát đã trực tiếp đệ đơn kiện lên tòa án, tôi vốn đâu có thuê luật sư.”
Luật sư Trương đáp: “Cô cứ coi như là lương tâm của tôi cắn rứt đi.
Sau khi trốn tránh mấy tháng liền, tôi vẫn không chịu được sự giày vò của bản án lương tâm nên muốn đến đây cố gắng hết sức để làm điều gì đó cho cô.”
Lưu Uyển Chân hỏi con gái: “Tiểu Tinh Tinh, vị này là ai?”
Tô Cẩm Tinh giới thiệu với bà: “Mẹ, đây là luật sư Trương.
Trước đây, ông ấy là luật sư do Tiêu Cận Ngôn mời, chịu trách nhiệm giải quyết các thủ tục ly hôn với con.”
Lưu Uyển Chân nhướng mày: “Thủ tục ly hôn? Là chuyện xảy ra khi nào?”
“Từ rất lâu rồi ạ, trước khi con mang thai Viên Nguyệt.”
“Tiểu Tinh Tinh, sao con không nói cho mẹ biết?”
“Được rồi mà mẹ, bây giờ mọi chuyện đã qua rồi, chúng ta mau vào đi, phiên tòa sắp bắt đầu rồi.”
Hai mẹ con họ bước vào tòa án, ngồi vào ghế của nguyên đơn theo sự hướng dẫn của nhân viên tòa án.
Luật sư Trương ngồi bên cạnh Tô Cẩm Tinh, lấy ra rất nhiều tài liệu từ chiếc cặp táp của mình.
“Luật sư Trương, tôi muốn hỏi một chút.
Nếu tất cả tội danh đều có chứng cứ chứng minh Vương Gia Linh và Dương Tuyết Duyệt có tội, vậy thì họ có thể bị kết án bao nhiêu năm?”.