Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


“Cô Tô.” Tiểu Chu cực kỳ lo lắng, chạy vài bước tới đón: “Thế nào? Máy bay sắp cất cánh rồi, đây là thẻ lên máy bay của cô, còn đây là của Tiểu Dương và Viên Nguyệt… Đúng rồi, Tiên sinh đâu?”
Tiểu Chu nhìn về phía sau cô: “Thời gian không còn nhiều nữa, Tiên sinh đâu?”
Tô Cẩm Tinh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, khẽ cười nói: “Tiền đã nằm trong tay tôi, đối với tôi, anh ta cũng không có giá trị gì nữa.”
Rõ ràng là Tiểu Chu chẳng hiểu gì: “Cô Tô, cô đang nói cái gì vậy?”
Cô đưa tay ra, ôm con gái trong tay Tiểu Chu, Tiểu Dương cũng thuận thế dựa vào lòng cô: “Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ.”
Tô Cẩm Tinh hít một hơi thật sâu và cười lớn hơn: “Thật đáng tiếc, anh ta vừa bán hết xe rồi.

Tuy rằng cũng khá nhiều tiền nhưng công ty và bất động sản khác đều không lấy được.

Tôi thực sự xin lỗi vì đã diễn với anh ta trong thời gian dài như vậy.”
“Cô Tô, cô…”
“Được rồi, mau lên máy bay thôi, tôi cũng lười nói nhiều với cậu.” Tô Cẩm Tinh nói: “Cứ vậy đi, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Mẹ, Tiểu Dương, chúng ta đi thôi.”
Tô Cẩm Tinh ôm con gái sải bước đi về phía trước.

Sau khi đưa thẻ lên máy bay cho nhân viên sân bay để xác minh, cô lên máy bay mà không hề ngoảnh mặt nhìn lại.
Lưu Uyển Chân nhìn thấy vậy thì cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng loa phát thanh lại bắt đầu thúc giục lần cuối.
Bà ấy không còn cách nào khác đành phải vội vàng dẫn Tiểu Dương lên máy bay.
Cửa máy bay đóng lại rồi từ từ tiến vào đường băng.
Mười phút sau, nó lao vút lên trời.
“Mẹ.” Tiểu Dương còn nhỏ nhưng đã có thể cảm nhận được sự kỳ lạ của mẹ mình: “Mẹ ơi, tại sao mẹ lại khóc? Chúng ta không đợi bố sao?”
Tô Cẩm Tinh lấy mu bàn tay lau mặt, lắc đầu: “Mẹ không khóc, tại mắt mẹ hơi khó chịu thôi.”

“Vậy để con thổi cho mẹ nhé?”
“Mẹ không sao, một lát nữa sẽ ổn thôi.”
“Vậy còn bố…”
“Tiểu Dương.” Lưu Uyển Chân gọi: “Bà ngoại có chuyện muốn nói mẹ cháu, cháu trông em một lát được không?”
Tiểu Dương ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ được.”
Vé được mua ở hạng thương gia, hai người ngồi liên tiếp nhau.
Ban đầu là Lưu Uyển Chân và Tiểu Dương ngồi cùng hàng với nhau, cô bế con gái và ngồi cùng hàng với Tiên sinh nhưng giờ hàng ghế bên cạnh cô đã trống trơn.
Lưu Uyển Chân và Tiểu Dương nhanh chóng đổi vị trí cho nhau và ngồi xuống cạnh cô.
“Tiểu Tinh Tinh…”
“Mẹ.” Tô Cẩm Tinh cúi đầu, nhắm mắt lại và lắc đầu: “Đừng hỏi nữa, được không?”
Lưu Uyển Chân ôm chặt con gái: “Được rồi, mẹ không hỏi, con ngoan, đừng khóc…”

Bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện.
Đèn báo sáng cả một ngày một đêm, không biết còn phải cấp cứu thêm bao lâu nữa.
“Chú Hình.” Quách Khánh An cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng thì Kiệt Sâm cũng đã khai ra.”
Ông cụ Hình nhắm mắt lại, bình thản y như một lão hoà thượng: “Cậu ta nói thế nào?”
“Kiệt Sâm nói… kế hoạch ban đầu của Cận Ngôn là cùng với Kiệt Sâm tạo ra một vụ tai nạn và khiến Tiêu Cận Ngôn chết.

Từ đó về sau, trên thế giới này không còn người nào tên Tiêu Cận Ngôn nữa, lúc đó anh ta có thể sử dụng một thân phận khác để ở bên cạnh Tô Cẩm Tinh mà sinh sống ở nước ngoài.”
“Thân phận gì?”
“Anh trai ruột của Tiêu Cận Ngôn.”
“Cậu ta có anh trai à?”
“Đúng là năm đó nhà họ Tiêu đã sinh ra một cặp song sinh, nhưng đứa bé còn lại… là trẻ sơ sinh đã chết.


Sự việc này là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng nhà họ Tiêu, cho nên vợ chồng nhà họ Tiêu chưa từng nói với ai.

Cách đây mấy hôm tôi cũng vô tình vừa tra ra được ở bệnh viện.”
“Vậy nói cách khác người anh trai này chưa từng tồn tại trên đời?”
“Đúng ạ.”
“Ồ.” Ông cụ Hình lắc đầu bật cười: “Vậy coi như cậu ta chó ngáp phải ruồi, e rằng ngay cả chuyện này cậu ta cũng không biết.”
Quách Khánh An nói: “Chú Hình, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Chờ.” Ông cụ Hình nói ngắn gọn: “Chờ cậu ta tỉnh dậy, nếu cậu ta không nhớ chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này với Tô Cẩm Tinh và hai đứa trẻ, đó là điều tốt nhất, mọi thứ đã trở lại đúng quỹ đạo của nó, cậu ta vẫn là người thừa kế hoàn hảo của tôi.

Nếu cậu ta vẫn còn nhớ, vẫn còn muốn sống muốn chết vì người phụ nữ đó thì hãy cho cậu ta xem bức thư do Tô Cẩm Tinh viết.”
“… Dạ.”
Ông cụ Hình quay lại nhìn anh ta, đôi mắt tinh anh, sắc bén như có thể nhìn thấu lòng người khiến Quách Khánh An không thể chống đỡ nổi, lập tức luống cuống: “Chú Hình, tôi biết là tôi sai rồi, tôi không dám nữa, thực sự không dám nữa.”
Ông cụ Hình hừ giọng: “Xem ra cậu có tiến bộ đó! Cậu có biết tại sao tôi không chọn cậu làm người thừa kế không?”
Quách Khánh An gật đầu: “Bởi vì tôi không giỏi như Tiêu Cận Ngôn.”
“Không.” Ông cụ Hình nói: “Thực ra năng lực và tư chất của cậu cũng không thua kém cậu ta là mấy.

Nếu như lúc đầu không tìm thấy Cận Ngôn, có lẽ tôi thật sự sẽ cho cậu toàn bộ tài sản của mình.

Nhưng giới hạn cao nhất để quyết định một con người thường không phải năng lực mà là tâm lý.

Cậu quá nông nổi, nếu vừa rồi Cận Ngôn ở đây, chắc chắn cậu ta sẽ không luống cuống như cậu.


Cho dù tôi đánh cậu ta thành kẻ bại kiệt, đánh đến mức không thể tự lo nổi cho cuộc sống thì khi tôi nhìn cậu ta, ánh mắt của cậu ta vẫn bình tĩnh.

Hơn nữa tôi còn có thể nhận ra rằng cậu ta vẫn đang có ý đồ để vùng lên chống lại tôi.”
Lúc này Quách Khánh An đã không còn suy nghĩ gì nữa, anh ta cười gượng: “Là tôi đã đánh giá thấp anh ta.

Anh ta có thể vì một người phụ nữ mà quỳ xuống trước mặt tôi, dập đầu lạy tôi, mặc cho tôi sỉ nhục chà đạp.

Tôi làm không được.”
“Khánh An à, cậu hãy tận tuỵ giúp đỡ Cận Ngôn, tôi sẽ không bạc đãi cậu.”
“… Dạ, chú Hình.”
Ông cụ Hình nói: “Còn nữa, ngày mai cậu hãy đến hoa viên Tường Vi xóa sạch mọi dấu vết về cuộc sống của Cận Ngôn với người phụ nữ đó.”
“Tôi biết rồi chú Hình, ông đừng lo lắng, chuyện này nhất định tôi sẽ làm sạch sẽ.”
Ba mươi sáu tiếng sau, cuối cùng thì đèn ở cánh cửa phòng cấp cứu cũng tắt.
Khi bác sĩ bước ra, khuôn mặt thật mệt mỏi.
“Mấy người là người nhà của bệnh nhân? Yên tâm đi, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng đúng là bị thương quá nặng, cần phải nằm trên giường ít nhất nửa năm để hồi phục.

Đúng rồi, chuyện gì đã xảy ra với cánh tay của anh ta vậy? Sao lại có vết thương này chồng lên vết thương khác thế? Cho dù sau này cánh tay có khỏi thì cũng sẽ để lại di chứng.”
Ông cụ Hình nhíu mày: “Di chứng gì?”
“Sẽ đau buốt rất nghiêm trọng, khi trái gió trở trời sẽ càng đau đớn hơn, có thể cần phải duy trì thuốc giảm đau trong suốt quãng đời còn lại.”
Ông cụ Hình gật đầu: “Không sao, không phải là chuyện gì to tát lắm, chỉ cần có thể làm việc là được rồi.”
Bác sĩ hơi khó hiểu: “Tôi xin mạo muội hỏi, ông là gì của bệnh nhân thế?”
Ông cụ Hình nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Bậc cha chú.”
“Ông à, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, nếu như bệnh nhân là con cháu của ông thì ông hãy quan tâm đến tình trạng sức khoẻ của anh ta.

Suýt chút nữa anh ta đã vào trong quỷ môn quan rồi mà ông còn quan tâm đến chuyện anh ta có thể làm việc được hay không… Thật là, tôi chưa từng nhìn thấy bậc cha chú nào như ông hết…”
Bác sĩ lẩm bẩm vài câu rồi quay trở lại phòng làm việc của mình.
Ngay sau đó, Tiêu Cận Ngôn cũng được đẩy ra, gần như toàn thân đều bị băng bó và thở bình ô xy, sắc mặt vẫn tái nhợt không một giọt máu, chỉ có thể nhận ra từ làn hơi mỏng trên mặt nạ ô xy rằng anh vẫn còn sống.

Các y tá đã đẩy anh đến phòng chăm sóc đặc biệt, ở đây có nhiều dụng cụ xung quanh giường và nhiều dữ liệu khác nhau về cơ thể anh đang được theo dõi trên màn hình.
Anh há miệng, như thể đang nói điều gì đó.
Cô y tá nghe không rõ, bèn ghé sát vào lỗ tai của anh hỏi: “Anh đang nói cái gì?..

Sao?..

Sao nào! Bây giờ đang là ban ngày, làm sao có ngôi sao nào.”
Một y tá khác bên cạnh cười nói: “Người đàn ông này đúng là mạng lớn, đã bị gãy nát như thế này mà còn sống được, cũng nhờ có thể lực tốt.”
“Còn không phải à? Đã như vậy rồi mà còn đòi ngắm sao nữa.”
“Anh ta tỉnh rồi à?”
“Vẫn chưa, nói mớ đó mà.

Trong mơ vẫn còn đang ngắm sao, cũng lãng mạn quá đó.”
“Này, cô đừng nói vậy chứ, anh ta rất đẹp trai mà…”
“Nhưng anh chàng đẹp trai này thật thảm.

Anh ta bị đụng như thế này mà người nhà ở bên ngoài còn nói với bác sĩ rằng cánh tay của anh ta không quan trọng, miễn là anh ta có thể làm việc.

Ôi, tôi nghe mà còn thấy đau lòng thay.”
“Thôi bỏ đi, đây là việc nhà của người ta, chúng ta cũng không nên bàn tán.

Ồ, đúng rồi, đây là thứ vừa mới lấy từ trong túi của anh ta, cô để bên cạnh gối cho anh ta đi.”
“Đây là… cà vạt?”
“Chắc là vậy, đã bị máu nhuộm đỏ hết rồi, chỉ còn nhìn thấy hoa văn kẻ sọc ca rô thôi.

Chắc là của quý gì đấy, anh ta vẫn cầm chặt trong lòng bàn tay và ôm sát vào lòng, bác sĩ phải khó khăn lắm mới lấy ra được, suýt chút nữa đã làm chậm trễ đến cuộc phẫu thuật…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận