Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


Nhớ lại những ký ức cũ, lòng chợt nhói đau.

“A! Đau quá …” Trần Phán đau đớn kêu lên.

Tô Cẩm Tinh bừng tỉnh, vội buông sức lực trong tay ra: “Thật xin lỗi, tôi chỉ… hơi mạnh tay.


“A, không sao đâu.

” Trần Phán thở gấp, lại xua tay: “Chị… cái đó, chị và chủ tịch Tiêu, trước đây có quen biết sao?”
“…”
“Em không có ý hỏi về chuyện riêng tư của chị.

Chị à, cứ coi như em chưa hỏi gì nha…”
“Ừm.

” Tô Cẩm Tinh gật đầu và thừa nhận: “Là một người thân thích cũ.


Thân thích.

Tiêu Cận Ngôn cười thành tiếng.

Khi cô nói họ quen nhau, anh vẫn đang chờ nghe cô sẽ giải thích mối quan hệ của họ như thế nào.

Thân thích?
Cô nghĩ ra được cũng giỏi đấy.

Còn là đã từng.

“Ồ, hóa ra là thế này.

” Trần Phán thở phào nhẹ nhõm: “Thảo nào hôm nay chị lại giúp em, là vì chủ tịch Tiêu sao? Mà chị, cuối tuần này chủ tịch Tiêu kết hôn rồi… chị đã nhận được thiệp mời tham dự đám cưới chưa?"
“Khụ khụ!” Tiêu Cận Ngôn cau mày ho nhẹ, Trần Phán biết ý nhanh chóng ngậm miệng lại.


Ngô Mẫn Mẫn lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là thân thích.

Tuy nhiên, cô ta vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nếu lúc nào cũng có thể giữ trong ví những tấm hình của thân thích thì cô ta cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng cũng không thể nói chắc chắn, cô ta không biết gì về cuộc sống giàu sang, chẳng lẽ nhà giàu lại hòa thuận thế này?
Có điều nếu là thân thích thì là họ hàng nhà chồng mình.

Dù thế nào đi nữa cô ta cũng nên hòa thuận với người phụ nữ xinh đẹp này.

Ngô Mẫn Mẫn hối hận vì vừa rồi mình đã làm xấu mặt cô trợ lý nhỏ trong khách sạn, nhưng tất cả đều bị người thân của chồng tương lai cô ta nhìn thấy!
Cô ta vội vàng mỉm cười, giọng điệu có phần cải thiện: “… Xin chào, trước đây tôi không biết cô và Cận Ngôn là họ hàng với nhau, sau này chúng ta sẽ là một gia đình, tôi nên gọi cô như thế nào đây?”
Tô Cẩm Tinh không muốn nói thêm: “Tôi họ Tô.


“Vậy thì vai vế của cô là…”
“Cùng một thế hệ.


“Được, được, tôi sẽ gọi cô là chị Tô có được không?”
“… Tùy cô.


Ngô Mẫn Mẫn thấy cô nói chuyện khá dễ chịu, cũng không nói cho Tiêu Cận Ngôn biết chuyện vừa rồi, nên chợt buông lỏng, bước tới nắm tay cô trìu mến và nói một cách thân mật: “Chị Tô, chị có thể mặc thử chiếc váy cưới này cho em được không? Chị có dáng người rất đẹp luôn ấy.


Tô Cẩm Tinh bối rối rụt tay lại: “Đây là áo cưới của cô, tôi mặc không thích hợp, chờ sửa xong cô mặc cũng vậy thôi.


“… Cũng đúng, chị Tô nói có lý.


“Hừ.

” Tiêu Cận Ngôn cách đó không xa hừ lạnh: “Nếu đã là thân thích thì sao không thể giúp vị hôn thê của tôi thử một lần?”
Tô Cẩm Tinh nhất thời không đoán ra được anh muốn làm gì, khẽ cau mày nói: “Cứ thân thích là chuyện gì cũng phải giúp sao?”
“Người ta đã gọi cô là chị Tô rồi, cô còn không nhiệt tình à?”
Tô Cẩm Tinh hít một hơi thật sâu để cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lồng ngực.


Cô thực sự bị bệnh, vừa rồi cô còn nhầm Tiêu Cận Ngôn là chồng mình.

Tiên sinh dịu dàng như vậy, sao có thể là như người này chứ.

“Kêu tôi là chị Tôthì tôi phải đồng ý tất cả mọi thứ à? Tiêu Cận Ngôn, có phải anh có hơi độc đoán quá không?”
“Tôi luôn độc đoán, cô không phải biết rất rõ sao?”
“Tôi lười nói với anh.

” Tô Cẩm Tinh nhét chìa khóa xe vào tay Trần Phán nói, “Bây giờ có một tài xế nam rồi, mọi người cứ từ từ xem, tôi đi trước.


“Ơ chị…”
“Chờ đã…” Tiêu Cận Ngôn đứng dậy, bước nhanh chặn đường cô: “Cô không phải cùng chồng đi nước ngoài sao? Lần này trở về làm gì?”
Tô Cẩm Tinh ngẩng đầu nhìn anh: “Không liên quan gì đến anh.


“Tất nhiên liên quan đến tôi, tôi muốn gặp con tôi, tôi có quyền đến thăm, đã không gặp con mình hơn ba năm rồi, điều này thật không công bằng.


“… Hôm khác, hôm nay tôi thật sự có việc phải làm.


“Hôm khác là hôm nào?" Tiêu Cận Ngôn hung hăng nói: “Tô Cẩm Tinh, cô chỉ là không muốn nhìn thấy tôi, nóng lòng muốn rời đi chứ gì? Tôi nói tôi muốn nhìn thấy con của tôi!”
Tô Cẩm Tinh bất lực thở dài: “… Ngày mai, ngày mai liệu có ổn không? Hiện tại tôi phải đến bệnh viện.


Sắc mặt Tiêu Cận Ngôn đột nhiên giãn ra: “… Bệnh của cô…”
“Không phải tôi, tôi không sao.


Anh trở nên nhẹ nhõm hơn, sau đó lại trở nên căng thẳng: “Đứa nhỏ bị bệnh à? Là Tiểu Dương hay Viên Nguyệt?”
“Đều không phải.



“Vậy là…” Tiêu Cận Ngôn thầm đoán, sắc mặt dần dần trầm xuống: “Là đứa nhỏ mà cô và tên chó má tiên sinh kia sinh ra sao?”
Tô Cẩm Tinh quay mặt đi: “… Chuyện này có chút phức tạp… bỏ đi, anh nghĩ thế nào cũng được, bây giờ tôi phải đi.


Tiêu Cận Ngôn lại bước tới ngăn cô: “Nếu cô đã có con với người đàn ông khác, vậy hãy trả lại Tiểu Dương và Viên Nguyệt cho tôi.


Tô Cẩm Tinh nở nụ cười: “Anh sắp kết hôn, không hỏi vị hôn thê có muốn làm mẹ kế không à?”
Tiêu Cận Ngôn nghẹt thở: “Các con có thể sống với ông nội, tôi sẽ đến thăm chúng thường xuyên, giờ cô đã có gia đình mới, vài đứa con mới, mà tôi vô cùng yêu con mình.


“Tôi cũng yêu con vô cùng!” Tô Cẩm Tinh nói: “Khi con còn nhỏ, khi con đi học, khi con cần có bố, anh đã ở đâu? Bây giờ anh bước ra và nói rằng anh yêu con ư? Những ngày đó đều là Tiên Sinh thay anh đảm nhận vai trò một người bố, anh ấy đưa Tiểu Dương đến trường, mua cho nó hộp bút Iron Man mà nó thích nhất, Viên Nguyệt khóc là anh ấy ôm nó ngủ, lúc đó anh ở đâu? Anh ở chỗ nào?”
“…”
“Tôi không muốn cãi nhau với anh, đặc biệt là ở nơi công cộng, hay trước mặt vị hôn thê của anh.

Hơn ba năm trước, anh nói với tôi rằng anh cũng đã tìm được một người phụ nữ muốn bảo vệ cả đời này, tôi thật lòng chúc phúc cho anh, nhưng bây giờ anh đang làm gì? Bắt tôi phải thử váy cưới cho vị hôn thê của anh ư? Tiêu Cận Ngôn, anh nghĩ tôi là gì?”
“Tôi…”
Tô Cẩm Tinh lau mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Đứa nhỏ nhất định phải đi theo tôi, không có gì để thương lượng.


Tiêu Cận Ngôn nói: “… Một người đàn ông sẽ tốt với con của người khác như vậy sao? Tôi không tin.


“Tùy anh.


“Hơn nữa hiện tại anh ta có con riêng với cô, sao có thể đối xử tử tế với con của tôi như trước chứ.

Không, tôi vẫn không yên tâm.


Tô Cẩm Tinh nhắm mắt lại: “Anh yên tâm, Tiên Sinh…”
“Cô đang muốn nói anh ta không phải loại người như vậy sao? Tô Cẩm Tinh, cô thật sự bị anh ta làm cho mù quáng rồi! Ai cũng sẽ ưu ái con ruột của mình hơn, đây là bản chất của con người, nói không dễ nghe thì chính là…”
“…Anh ấy đã qua đời.


Tiêu Cận Ngôn đột nhiên sững sờ.

“Tôi sẽ không bao giờ kết hôn lần nữa nên anh cũng đừng lo lắng về việc ai đó đối xử thô bạo với Tiểu Dương và Viên Nguyệt, hiện tại… yên tâm rồi chứ?”

Sắc mặt Tiêu Cận Ngôn tái nhợt: “… Qua đời?”
Tô Cẩm Tinh ngẩng đầu lên nhìn anh.

Cơn đau trong tim càng thêm dữ dội, cô gần như không thở được.

Lần trở lại này, cô đã cố tránh gặp Tiêu Cận Ngôn hết mức có thể.

Bởi vì cô sợ rằng nhìn thấy khuôn mặt này, cô sẽ không chịu nổi.

Thành phố H và cô thật sự không hợp nhau.

Có quá nhiều nỗi đau tích tụ trên thành phố này, ngay cả thuận tay giúp người khác cũng có thể gặp lại những người mà cô không muốn gặp nhất trong đời.

Nhưng mà… cuối cùng có một người phù hợp cấy ghép ở thành phố H, cô không thể không trở về, nhưng khi trở về rồi, lại nói cho cô biết người đó không tặng nữa.

Ông trời thật sự rất thích trêu đùa cô.

Cứ khi nào cô tràn đầy hy vọng về tương lai, thì thứ chờ đợi cô luôn là một vực thẳm.

Vẻ mặt của Tiêu Cận Ngôn không tốt: “Đứa nhỏ đó … Ý tôi là đứa nhỏ còn lại của cô, bị bệnh gì vậy?”
“Bệnh gan.


“Rất nghiêm trọng?”
“Bẩm sinh, không chữa được, cần phải thay gan.


“Đã tìm được người ghép thích hợp chưa?”
“Ban đầu tìm được rồi, là học sinh cấp ba ở thành phố H, nhưng hôm nay bác sĩ thông báo cho tôi biết cậu ấy đã hủy tặng.


Tiêu Cận Ngôn thở dài một hơi: “Bệnh gan bẩm sinh? Có phải là di truyền không? Bố nó có bị không?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Hẳn là không, chuyện này tôi cũng không biết chi tiết.


“Tiên Sinh kia không phải rất yêu cô sao? Sao cô còn không biết anh ta có bị bệnh gan không?”
Tô Cẩm Tinh không thể chịu đựng được nữa, cô gằn từng chữ: “Tiêu Cận Ngôn, mỗi lần nhắc đến Tiên Sinh là anh lại hung hăng như vậy, anh làm thế sẽ khiến tôi hiểu lầm là anh đang ghen với anh ấy đấy.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận